DIỄM CHI - Trang 353

Càng nói tôi càng khóc, càng khóc càng hận chính bản thân mình. Đúng

lúc chới với nhất thì có người mở cửa bước vào trong đầu tôi cứ nghĩ đó là
cái Nga, không ngờ lại là cậu nhân viên ban sáng. Cậu ta không còn cái vẻ
cau có nữa mà thay vào đó hình như có một chút lo lắng, như sợ tôi còn
mệt nên hỏi rất khẽ:

- Chị thấy trong người thế nào rồi.

- Sao tôi lại ở đây.

Cậu ta nhìn tôi nhưng không trả lời, tôi không rõ cậu ta ngại không muốn

nhắc đến chuyện sản khoa của phụ nữ hay là do cậu ta khinh thường đứa
con gái như tôi mà im lặng.

Người ta không muốn nói tôi cũng chẳng ép làm gì, dẫu sao thì lúc tôi cô

đơn nhất cậu ta đã xuất hiện để giúp tôi phá tan cái bầu không khí đau
thương này.

- Cảm ơn.

Tôi còn muốn nói lời xin lỗi cậu ta vì chuyện ban sáng mà mệt quá

không còn sức nữa nên thôi. Cậu ta có vẻ bất ngờ nên giật mình nhìn tôi,
một lúc sau mới mỉm cười hỏi lại:

- Chị sao rồi, có ổn không.

- Tôi ổn, bạn tôi đâu rồi.

- Bạn chị đang nói chuyện điện thoại với bố chị ở bên ngoài, chắc

cũng…

Nghe cậu ta nhắc tới bố tôi thoáng giật mình, tôi rất sợ bố tôi biết mọi

chuyện, sợ ông sẽ đau lòng nên ngồi phắt dậy định đi ra ngoài. Nào ngờ bị
cậu ta giữ lại rồi nghiêm nghị nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.