DIỄM CHI - Trang 363

Có vẻ bố khá hài lòng về cách nói chuyện của Khôi, bởi trước đến nay

rất ít khi ông khen ai ra mặt như thế cả. Nhìn ông tôi khẽ mỉm cười thật
nhẹ, lòng không định nghĩa nổi thứ cảm xúc trong tôi lúc này là gì. Chỉ
thấy nó giống như một tia sáng nhỏ cắt ngang màn đêm u tối trong tôi, giúp
tôi có thể nở một nụ cười hiếm hoi sau bao ngày dông bão.

- ------*------*---------

Phòng trọ bọn tôi không có đồ nấu ăn nên tôi với cái Nga dẫn bố ra quán

ăn. Cũng may vẫn còn ít tiền bán cái xe đạp điện của cái Nga dằn túi nên
cũng có cái tiêu.

Ăn xong thì lại về phòng nằm nghỉ, tới 2h thì dọn nốt đồ rồi ra về. Tôi

với bố đi ô tô, còn con Nga lại bị làm phiền khi phải đem xe máy về giúp
cho bố.

- ----*------*-----

Trở về nhà tôi nghỉ ngơi ở nhà thêm 2 tuần nữa thì bắt đầu ôm hồ sơ đi

khắp nơi để xin việc. Tôi chẳng có bằng cấp, nhà cũng không tiền không
địa vị nên chỉ có thể xin làm công nhân. Thế nhưng mấy chỗ người ta đều
từ chối nhận với lý do:

- Nhìn người yếu thế kia sợ không làm được việc.

Đúng là cơ thể tôi vẫn chưa hồi phục hẳn nên nhìn có chút xanh xao.

Nhưng mà tôi không muốn ở nhà thêm nữa, ngồi không tôi lại nhớ tới
chuyện cũ rồi đau lòng nên muốn tìm một việc gì đó làm cho khuây khỏa
mà không được nên đành túc tắc ra vườn phụ bố.

Bố xót tôi cứ nhất mực không cho nhưng tôi vẫn cố làm, có làm rồi mới

biết hàng ngày bố vất vả thế nào, toàn công việc nặng nhọc thế này chẳng
trách mà bố lại đổ bệnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.