DIỄM CHI - Trang 42

Vậy là tôi lại lầm lũi bế em đi, cái Hương vừa nằm xuống giường vội

kéo chăn kín mặt. Tôi cũng nằm xuống cùng em, để em gối đầu lên tay, tay
còn lại vỗ nhẹ vào lưng nó trấn an. Mắt tôi khi ấy vẫn cố nhìn qua lớp màn
mỏng để xem mẹ thế nào.

Lúc này nước mắt bắt đầu thi nhau rơi ra, tôi cắn răng ngăn bản thân

không được khóc mà sao vẫn ướt đầm gối. Tôi đã tự nhắc nhở bản thân rất
nhiều lần rằng:

- Mày không được khóc, mày mà khóc em sẽ càng sợ hơn, mày là chị,

mày phải mạnh mẽ, nhất định không được khóc, không được khóc.

Vậy nhưng vô ích, mắt tôi vẫn nhòe dần đi, cổ họng không phát ra tiếng

nấc nhưng mắt tôi đã chẳng còn nhìn rõ mọi thứ nữa. Không nhìn thấy sự
tức giận của bố, cũng không thấy được nỗi căm hận của mẹ, cả sự bất lực
của bà tôi cũng không thể thấy được.

Bên tai vẫn văng vẳng tiếng cãi nhau của bố mẹ, tiếng can ngăn của bà.

Những âm thanh ấy cứ thế dội thẳng vào màng nhĩ, bóp nghẹt trái tim
khiến cho tôi cảm thấy cơ thể mình như đang rơi xuống một vực sâu không
đáy. Không một chút sức lực để vùng vẫy, cứ thế buông xuôi để nỗi sợ hãi
nhấn chìm.

- --------*---------*--------

Sáng hôm sau tỉnh dậy, mắt mẹ xưng húp, hai bên má vẫn còn mờ mờ

dấu tay của bố. Tôi nhìn trước ngó sau, tới khi không thấy bố đâu mới tiến
lại gần mẹ. Chạm tay lên vết máu đã khô nơi khóe miệng của mẹ tôi hỏi:

- Mẹ có đau lắm không.

- Không, mẹ hết đau rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.