DIỄM CHI - Trang 69

- Bà, sao giờ bố còn chưa về.

- Cái thằng bố mày 2 hôm nay tự nhiên đổ đốn ra, đi chẳng biết đường

về, cũng chẳng nói với ai một câu. Rõ là bực mà, để bà sang nhà ông Tư,
nhờ ông ấy gọi cho bố mày xem bố mày ở đâu.

Nhà tôi thời điểm ấy không có điện thoại bàn, chỉ có 2 chiếc điện thoại

nokia đen trắng của bố và mẹ, vì thế mỗi lần muốn gọi cho họ là phải sang
nhà hàng xóm gọi nhờ.

Bà đi cũng phải 15 phút mới về, vừa thấy bóng bà ngoài cổng tôi vội vã

chạy ra hỏi:

- Bà, bố cháu bảo sao.

- Có thấy bố mày nghe máy đâu, chả biết làm cái gì nữa.

- Vậy cháu không đi học đâu, không có phụ huynh thế nào thầy cũng

phạt, chiều nay cháu không đi đâu.

Bà cau mày quát tôi:

- Không được nghi học, sáng đã không tập trung, giờ lại nghỉ thì làm sao

theo được các bạn.

Tôi vừa lo sợ về việc không có phụ huynh tới gặp thầy cô, vừa buồn vì

cảm thấy hình như bố mẹ không còn yêu tôi nữa. Chẳng ai thèm quan tâm
đến tôi, trước đây tôi cứ nghĩ bố mẹ cãi nhau vì tôi chưa ngoan, tôi học
chưa giỏi. Bởi thế tôi đã nỗ lực hết mình, tự ép mình thành một đứa trẻ
ngoan, biết nghe lời cha mẹ, biết chăm em và phụ giúp việc nhà với bà.
Đặc biết là còn trở thành học sinh giỏi ở trường. Nhưng rồi sao chứ, tờ giấy
khen kia thậm chí bố mẹ còn chẳng có thời gian đọc hết những chữ trên ấy.
Thậm chí họ còn cãi nhau nhiều hơn trước, bỏ bê chị em tôi nhiều hơn
trước. vậy thì tôi cố gắng để đổi lại được cái gì cơ chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.