DIỄM CHI - Trang 77

- Mẹ ơi, mẹ đừng đi mà, đừng bỏ con mà mẹ ơi, con xin mẹ, đừng bỏ lại

con mà…

Nhưng mẹ đâu có còn nghe thấy tiếng tôi nữa, mẹ đã đi khuất xa từ lâu,

mẹ đi đâu tôi cũng chẳng biết, chỉ biết rằng ngày hôm nay mẹ đã bỏ lại chị
em tôi mà đi.

Bố nghe thấy tiếng tôi van xin giữ mẹ ở lại thì ngưng không đập đồ nữa,

ông tiến lại gần đỡ tôi dậy, nhìn vế máu chảy tứa ra cả ngoài miệng mà đau
lòng khóc.

- Bố xin lỗi, là tại bố, tại bố vô dụng nên làm các con khổ. Có đau lắm

không con, đừng khóc nữa, nín đi không máu cháy bây giờ.

Tôi không để ý đến lời nói của bố, cứ thế gào khóc tiếp:

- Mẹ ơi, mẹ ở lại đi, con ngoan rồi mà, con sẽ ngoan mà, tại sao mẹ lại

bỏ con, mẹ không thương con nữa hả mẹ…

- Nín đi con, nín đi đừng khóc nữa, mẹ không chọn bố con mình, mẹ

chọn cuộc sống mới của mẹ, con đừng gọi nữa, đứng dậy đi.

Khi ấy tôi không hiểu rằng lựa chọn đó là do mẹ tự quyết chứ không phải

ai bắt ép. Tôi lại luôn nghĩ là do bố đánh mẹ, chửi mẹ và đuổi mẹ đi nên mẹ
mới bỏ đi như thế. Tôi cho rằng vì bố nên mẹ mới bỏ lại chị em tôi một
cách tàn nhẫn như vậy. Tôi thương nhớ mẹ bao nhiêu thì oán hận bố bây
nhiêu. Tôi hận tới mức đẩy mạnh bố ra mà hét:

- Bố ác lắm, tại sao bố lại đuổi mẹ đi, bố trả mẹ cho con, bố đi tìm mẹ về

trả cho con đi, con nhớ mẹ lắm. Tất cả là tại bố, tại bố luôn chửi bới đánh
đập nên mẹ sợ quá mới bỏ đi, con ghét bố, con hận bố.

Tôi cứ nghĩ bố sẽ nóng giận mà quát tôi, nhưng không, bố chỉ cố gắng

chạm vào người tôi rồi đau khổ nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.