DIỄM CHI - Trang 92

sống mới, đến ngay cả bạn bè cũng mới, thầy cô cũng xa lạ thì mỗi khi
buồn tôi biết trải lòng cùng ai?

Mọi thủ tục từ xin chuyển trường, rồi nhập học trường mới cho tôi là một

tay bố lo liệu. Mẹ dù có người quen ở đó nhưng lại lấy lý do:

- Tôi còn bận đi làm kiếm tiền, tôi nghỉ thì ai nuôi con, ai lo cho cái thân

tôi.

- Một ngày cho con mà cô cũng không thể dành ra được hay sao, cô làm

mẹ cái kiểu gì đấy hả.

- Tôi bận, anh thích thì tự lo.

Hồ sơ ở trường cũ đã rút, nếu không mau chóng xin nhập học cho tôi bố

sợ tôi sẽ không theo kịp các bạn trong lớp. Bởi thế dù tức nhưng bố vẫn
phải chạy vạy đủ thứ giấy tờ để tôi có thể nhập học sớm nhất có thể.

Buổi học cuối cùng, cô giáo quyết định dành ra 1 tiết cuối để cả lớp chia

tay tôi. Nhìn các bạn, nhìn chỗ ngồi thân quen mà tôi chỉ biết khóc chứ
chẳng thể nói nổi một lời tạm biệt mọi người.

Đêm ấy cả 4 người cùng ngủ chung 1 giường, bố không khóc, nhưng mà

bố buồn lắm. Bố rút trong túi ra một chiếc điện thoại đen trắng cũ đưa cho
tôi và dặn:

- Bố mua cho con cái điện thoại khi nào nhớ thì bà nhớ em thì gọi cho

bố. Có chuyện gì cũng gọi cho bố, bất kể là ngày hay đêm cũng được. Chỉ
cần con cảm thấy không an toàn là phải gọi ngay cho bố nhớ chưa?

Bố vừa nói dứt câu cũng là lúc tôi òa khóc nức nở, cái Hương cũng ôm

chặt lấy cổ tôi vừa khóc mếu vừa nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.