DIỄM CỐT - Trang 161

“Tạm thời lấy từng này thứ,“ Hoa Diễm Cốt mặt tươi rói, quay người

lại bảo Hàn Quang: “Muội còn muốn một tấm da của hoa khôi nữa, cái đó
xem như muội mượn, sau này sẽ trả lại cho huynh.”

Hàn Quang giả bộ như bị nàng lợi dụng, tỏ vẻ xót của, nói: “Muội

nhất định phải nhớ trả lại đó…”

Hoa Diễm Cốt tự cảm thấy mình lợi dụng đại sư huynh quá ư nhiều

thứ, phe phẩy phiến quạt, ra bộ đắc ý “Ừ” một tiếng. Nhìn Hàn Quang quay
lưng lại chọn mỹ nhân bì, nhất là khi nhìn thấy vai cậu ta thỉnh thoảng run
rẩy vài cái, lòng Hoa Diễm Cốt lại không nỡ, đại sư huynh tội nghiệp, chắc
không phải bị nàng chèn ép quá mà đau đứt ruột chứ…

Tình cảnh thực sự thì…

Đại sư huynh đứng quay lưng với nàng, khuôn mặt nhăn nhó, lẩm

nhẩm niệm Tam tự kinh: “Nhân chi sơ tính bổn thiện, bổn đại gia không
cười! Tính tương cận, tập tương viễn… Bổn đại gia, nhẫn, nhẫn, nhẫn! Cẩu
bất giáo, tính nãi thiên… Xong đời rồi, bổn đại gia sắp không nhịn nổi nữa
rồi… Giáo chi đạo, quý dĩ chuyên*… Ha ha ha…” (*"Nhân chi sơ, tính
bản thiện. Tính tương cận, tập tương viễn. Cẩu bất giáo, tính nãi thiên. Giáo
chi đạo, quý dĩ chuyên." Được trích trong Tam tự kinh, đại ý là: con người
mới sinh ra,bản tính vốn lương thiện. Tính cách ban đầu đều giống nhau,
nhưng thói quen dần khác xa nhau. Nếu không được giáo dục, bản tính sẽ
thay đổi. Con đường để giáo dục, quan trọng ở sự chuyên cần.)

Lúc bước ra khỏi tòa bóng kinh thành, chân trời đã hửng sáng, chim

chóc thức giấc ríu rít đầu cành, trên phố đã nghe tiếng rao bán điểm tâm
sáng.

Hoa Diễm Cốt cầm trên tay chiếc hộp gỗ đàn hương chạm hình mai đỏ

bước ra khỏi địa thành, gương mặt nhỏ ửng hồng. Còn Hàn Quang chắp hai
tay sau gáy theo sau Hoa Diễm Cốt, vừa đi vừa cười… Thậm chí sói trắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.