DIỄM CỐT - Trang 187

Nàng ta ngước đầu cao mỉm cười, như thể đang đưa mắt nhìn khắp thế

nhân, mà cũng như là đang tự nhủ với chính mình: “Nô gia là nương tử bốn
lượng, về sau sẽ xuất hiện nương tử năm lượng, nương tử sáu lượng, nhưng
sẽ không xuất hiện nương tử ba lượng… chỉ cần một ngày nô gia còn sống,
bọn họ sẽ phải học theo nô gia, nhưng sẽ không bao giờ vượt mặt được nô
gia…”.

Lời Yên Chi nói không phải giả.

Trên đời có lắm kẻ có mới nới cũ, đám người lắm tiền kiều thê mỹ

thiếp đầy nhà kia chỉ ham mê cái mới, không thì mười dặm phường hoa,
ngựa gầy Dương Châu, dựa vào ai mà được nuôi sống chứ?

Thưởng thức cái mới là một chuyện, nhưng nếu không có thủ đoạn,

làm sao giữ được khách quen. Hoa khôi năm nào cũng có, nhưng mấy ai
giữ được danh hiệu này dài lâu. Trăm hoa đua nở, song chỉ có đào hoàng,
ngụy tử (*) xưng hậu, không sợ lụi tàn.

(*) Tên loài hoa thuộc giống Mẫu Đơn.

Yên Chi đã làm được điều đó.

Các lão đương triều Bùi Nguyên Cấp đã qua tuổi cổ lai hy (*), tuy

chăm sóc sức khỏe tốt, tóc và râu vẫn còn đấy, nhưng lưng và chân thì xem
chừng cũng kém lắm rồi. Vậy mà sau khi vào khuê phòng của Yên Chi, lúc
ra về mặt ngập tràn gió xuân, cứ như trẻ ra cả chục tuổi vậy. Gặp ai cũng
khen: “Yên Chi kia tuyệt thật đấy… tuyệt thật đấy…”.

(*) Cổ lai hy: ý chỉ bảy mươi tuổi, thường có câu “thất thập cổ lại hy”,

ý muốn nói tuổi bảy mươi xưa nay hiếm.

Người ngoài hiếu kỳ, bèn hỏi ông ta: “Tuyệt ở chỗ nào?”.

Bùi các lão chỉ mỉm cười ra vẻ thần bí, im lặng không nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.