DIỄM CỐT - Trang 248

Đại Sở mới còn, nếu người xảy ra chuyện, giang sơn này sẽ phải đổi sang
họ Phượng đó!”.

Sở Tử Phục trầm mặc một hồi, rồi căm hận nói: “Sẽ có ngày, quả nhân

phải giết hết bọn họa bì sư trên đời này”.

“Suỵt!”, lão thái giám giật nảy mình, cứ như gà mẹ bảo vệ con, lấy

thân che chắn cho Sở Tử Phục, lo lắng đánh mắt nhìn ngó xung quanh, sau
đó thấp giọng nói với Sở Tử Phục: “Hoàng thượng, cẩn thận tai vách mạch
rừng”.

“Đây là hoàng cung của quả nhân!”, Sở Tử Phục đột nhiên nổi giận,

khuôn mặt dễ mến tràn ngập sắc thái bạo ngược: “Quả nhân ở trong hoàng
cung của mình, lại không thể mở miệng nói dù chỉ một câu hay sao?”.

Lão thái giám tay chân lóng ngóng, không biết phải an ủi thế nào mới

phải, cuối cùng đành quỳ xuống, dập đầu lia lịa, cho tới khi trán toạc máu,
khi ấy Sở Tử Phục mới dần bình tĩnh lại.

“Đứng lên đi”, hắn lạnh lùng nói.

Lão thái giám kia ngớt lời đội ơn mà đứng dậy. Còn hoàng đế trẻ tuổi

đã sớm phóng tầm mắt về phía xa. Nơi ấy đình đài, lầu các san sát, cung
nhân, thị vệ qua lại tấp nập, đó là nơi dâng tấu sớ, và cũng là nơi phồn hoa
nhất hoàng cung. Nhưng lại không phải Đông cung của hắn, mà là nơi ở
của Quốc Sư…

Một năm. Hắn tự nhủ với lòng mình.

Trong một năm này, hắn vẫn sẽ cố chịu đựng nhục nhã, chờ tới lúc

Phượng Huyết Ca chết, Huyết Đô và tông môn họa bì sư đều bị tan rã, diệt
vong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.