DIỄM CỐT - Trang 458

nhưng tại sao lại không nhớ ngươi đã làm tổn thương ta như thế nào”.

“Ta đã nói rồi”, Kinh Ảnh nói: “Sau này ta sẽ không làm tổn thương

nàng nữa“.

“Đã không còn sau này nữa rồi”, Hoa Diễm Cốt gào thét.

Tình cảm trước kia đang dần tan biến, tuy tình đầu chớm nở là vì hắn,

nhưng nay nàng lại cảm thấy sợ hãi nhiều hơn. Hắn ái mộ nàng thực lòng,
nhưng thứ tình cảm của hắn quá ư phức tạp, chỉ mang lại những tổn
thương... Hoa Diễm Cốt không thể sống với hắn cả đời. Bởi vì nàng không
nhìn thấy tương lai của hai người, mà chỉ nhìn thấy bóng tối u ám đáng sợ.

Kinh Ảnh trầm mặc nhìn nàng một hồi, sau đó cay đắng cười nói:

“Cho dù như vậy, ta cũng không thể buông tay“.

Hắn nhảy khỏi lưng ngựa nhún vài bước tới ngay trước mặt Hoa Diễm

Cốt, một bàn tay giữ chặt lấy cổ tay nàng, còn một tay giơ cao hạ lệnh:
“Hãy nghe lệnh! Mục tiêu là cỗ xe ngựa phía trước, phóng hỏa tiễn!“.

“Không!” Hoa Diễm Cốt đau đến xé lòng, nàng hất Kinh Ảnh ra rồi

lao vào trong xe ngựa.

“Dừng tay”, Kinh Ảnh vội hô.

Nhưng mệnh lệnh của hắn đưa ra quá chậm, trong đám người đã có kẻ

bắn ra vài cây hỏa tiễn, mũi tên rơi xuống rèm xe ngựa, chẳng mấy chốc đã
bùng lên ngọn lửa lớn bao phủ cả cỗ xe. Con ngựa đen giật mình rống dài
một tiếng, rồi kéo theo chiếc xe điên cuồng lao ra khỏi đám người.

Chỉ có mình Kinh Ảnh đuổi theo xe ngựa, hắn thi triển khinh công lao

vào trong xe, chỉ thấy Hoa Diễm Cốt đang thu mình bên cạnh Phượng
Huyết Ca, ôm chàng khóc không chịu buông tay. Thấy vậy, Kinh Ảnh tức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.