ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 105

trong lo lắng và hồi hộp, tìm hiểu xem con đường nào an toàn nhất để chạy
thoát thân.

Bàn tay anh chậm rãi đưa lên. Anh thận trọng hé vành mũ đang che kín

mặt. Từ khóe mắt anh nhìn theo hướng bàn tay đang đặt trên người mình.
Mong đợi được thấy bộ quân phục màu ô liu, chiếc băng tay màu trắng
quen thuộc của một viên quân cảnh.

Nhưng thay vào đó, anh lại thấy một bộ quần áo may bằng vải xéc màu

xanh thẫm, sáng bóng với những chiếc khuy đồng. Dưới cái mũ lưỡi trai
chóp bẹt, là gương mặt một ông già. Tất cả những gì ông ta cầm ở tay kia là
một xấp vé, không phải dùi cui.

Chỉ là người soát vé trên tàu, đến hỏi vé của anh.
“Mấy giờ thì tàu đến nơi?” Anh hỏi.

“Tám giờ mười lăm,” ông soát vé đáp.

“Em định gặp anh ta lúc mấy giờ?” Rusty hỏi.
“Tám rưỡi,” Sharon đáp.
Rusty nghiêng người qua thành giường, chống hai khuỷu tay ngắm cô

sắp xếp đồ đạc vào chiếc va li đang mở, đặt ngay trên giường.

Trong một lúc chị ta chẳng nói gì thêm nữa - mà chỉ nhìn. Sharon có vẻ,

hoặc giả vờ không nhận thức được rằng mình đang bị săm soi.

“Vậy là em định bỏ đi mãi mãi,” cuối cùng Rusty lên tiếng.
“Mãi mãi là đúng từ đấy,” Sharon đồng tình. “Mãi mãi là đúng từ đấy.”

“Chị có thể dùng từ khác,” Rusty lẩm bẩm không thể nghe thấy.
Sharon ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào chị ta. “Có chuyện gì thế, chị

không đồng tình à?”

“Đó là việc của em.”

“Thế là không đồng ý rồi.” Cô đóng nắp va li. “Thế là tốt mà. Lây của

chị. Tối nào cũng hẹn hò. Tối nào cũng là một người khác nhau.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.