ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 116

hề trách cô về chuyện này. Không một câu hỏi nào, không một lời oán trách
nào được thốt ra. Chỉ cần giành lại được cô, thế là đủ.

Cuối cùng anh cúi xuống nhẹ hôn lên trên trán để đánh thức cô.

“Sharon,” anh dịu dàng thì thầm vào tai cô. “Sharon, dậy đi. Anh sẽ đưa

em quay về với anh.”

Mái đầu cô hơi ngửa lên, dọc theo cánh tay, như một người chậm rãi trở

về trạng thái thức tỉnh. Và cô đang toét miệng cười với anh, từ một bên (giờ
anh có thể nhìn gương mặt nghiêng của cô). Cô cười một cách ranh mãnh,
như yêu tinh.

Nhưng đôi mắt cô thì vẫn nhắm chặt…

Anh bất ngờ vươn tay về phía cái lược, nằm trước mặt cô. Nhưng thứ

anh muốn giật lấy không phải là cái lược, mà là thứ nằm dưới nó.

Những dòng chữ viết bằng bút chì trên một mảnh giấy.
Giành lại được cô ấy rồi nhé, anh lính.

Đừng bảo tôi chẳng cho anh cái gì.

Anh gục xuống, trước tiên chỉ một, rồi cả hai gối, bên cạnh cô. Anh cố

gắng ôm cô trong vòng tay mình, nhưng dù có cố thế nào, cơ thể cô vẫn đu
đưa lủng lẳng, như thể chối bỏ vòng tay anh. Cuối cùng anh đành phải đặt
cô nằm xuống sàn nhà. Cô vẫn đang mỉm cười với anh, ranh mãnh như yêu
tinh.

Một mình và hoàn toàn bất lực, đôi bàn tay anh buông thõng hai bên

người, cố gắng lấy ra cái gì đó, bất kể cái gì, từ trong hai túi quần để giúp
đỡ cô. Nhưng anh không biết nên lấy cái gì.

Và rồi một trong hai bàn tay dừng lại, khi nó sờ thấy khẩu súng.

Thét lên một tiếng khàn khàn đầy đau đớn, anh hổn hển rên rỉ, “Anh

không chấp nhận đâu, Sharon. Anh không chấp nhận đâu. Anh sẽ không để
em rời xa anh, dù thế nào đi nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.