ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 120

“Tàn nhẫn đến điên rồ, hai điều này không giống nhau. Một chứng bạo

dâm tàn bạo. Hắn muốn bắt anh ta phải chịu đựng, và hắn đã làm thế. Anh
đã nghe Rubin nói về chuyện này rồi.”

“Được rồi, nhưng giờ chúng ta có gì? Chứng minh được gì?”

“Chứng minh rằng hắn không có hứng thú với vợ anh ta; cũng không

quan tâm đến chuyện yêu hay giết cô ấy. Hắn không giết cô ấy vì hắn có
oán thù gì đó với cô ấy, mà là vì hắn có thù oán gì đó với Paige. Người
chồng là mục tiêu, người vợ chỉ là hung khí hắn dùng để đánh gục anh ta.”

Ông sếp cố gắng lắc đầu, bác bỏ niềm tin đó.
“Chỉ trả lời tôi hai câu hỏi,” Cameron nói. “Cô ấy đã phải chịu đựng

trong bao lâu?”

“Mười giây. Có thể là hai mươi. Thế rồi xong.”
“Còn anh ta chịu đựng trong bao lâu?”
“Nhiều tuần, tôi nghĩ vậy. Rubin cũng nói thế. Nhiều tuần đau khổ kéo

dài.”

Cameron dang hai tay ra. “Ai trong hai người thực sự bị trừng phạt?”
“Điều này,” ông sếp buồn rầu nói, “mới mẻ đây.”

Cameron đã lặn lội đến tận Tulsa. Từ Tulsa anh ta lại đến Đại lộ Dixon.

Từ Đại lộ Dixon anh đến tận điểm tận cùng của nó. Tuy vậy, hỏi han và
điều tra kiên nhẫn đã được tiến hành từ trước đó mấy tuần, trước khi anh
hiểu rõ mình phải đi đến đâu.

Anh đã sử dụng rất nhiều phương tiện để tới đó: xe lửa, rồi xe buýt, và

cuối cùng là taxi vùng Tulsa.

Lúc này anh đang bước trên con đường lát đá, rung chuông cửa một ngôi

nhà đã được xác định từ trước. Sau đó vài phút, một bà nội trợ nhỏ nhắn,
quyến rũ với làn da sạm nắng và phong thái thân thiện chạy ra mở cửa.

“Ngài Graham Garrison sống ở đây đúng không ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.