ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 141

Gã đầu đường xó chợ thở hắt ra. “Thành công rồi.” Gã đẩy nhẹ người

bạn đồng hành, phóng lên ba bậc cầu thang ngắn. “Phải tóm được nó trước
khi nó mở cửa.”

Bóng người đê tiện, vụng về tiếp cận Morrissey đúng vào lúc cậu lọt vào

chùm sáng đang tỏa ra từ ngưỡng cửa, nói gì đó với cậu bằng giọng thấp
rên rỉ.

Morrissey vừa định cho tay vào túi, lấy ra cái gì đó cho gã. Nhưng rồi

cậu đổi ý. “Không, cút đi,” cậu gầm gừ. “Ông là người xấu, nhìn là biết.”

Cậu quay lưng bước vào nhà.
Cạnh bàn tay của gã ăn mày chẳng khác gì dao phay bổ một cú xuống

gáy cậu, một đòn vào gáy theo kiểu quyền Anh cực kỳ nguy hiểm. Khi cậu
còn đang loạng choạng vì bị bất ngờ, gã đẩy cậu về phía trước, bồi thêm
một cú lên gối vào bụng. Cậu bật ra một tiếng rên rỉ trầm, người run bắn và
đổ gục xuống. Kẻ tấn công khéo léo thọc tay vào túi quần sau của cậu, rút
cái ví ra, rồi bỏ mặc cậu nằm quằn quại ở đó. Gã quay lưng tẩu thoát, biến
mất quanh góc phố nơi chiếc xe buýt vừa dừng lại.

Người đàn ông trong căn hầm lúc này đã nhảy lên, như thể bắt được tín

hiệu, chạy hết tốc lực tới chỗ Morrissey. Anh ta cúi xuống cạnh cậu, tỏ vẻ
lo lắng.

“Đã xảy ra chuyện gì? Hắn đã làm gì cậu?”
Morrissey nằm đó bất lực, tay ôm bụng và nôn khan. Cậu vẫn còn tỉnh,

nhưng không thể tự nhấc mình dậy.

“Chặn hắn lại… lấy ví của tôi…” Cậu thở hổn hển.
Người đàn ông co cẳng chạy đuổi theo. Anh ta rẽ ở góc phố. Chẳng thấy

ai nữa cả. Anh ta chạy tiếp khoảng một khu phố, rồi rẽ ngoặt ở góc phố tiếp
theo và chạy lên con phố nhỏ liền kề xa hơn. Bất chợt anh ta bước xuống
lối vào một đường hầm, trông rất giống đường hầm lúc nãy, như thể biết
trước rằng trong ấy sẽ có người. Quả nhiên là vậy.

“Được rồi, trả lại tôi cái ví,” anh ta thở hồng hộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.