ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 148

“Anh chẳng làm gì cả, Bill.” Cô nhìn cậu, như thể đến lúc này, cô mới

nhận ra cậu đã đứng bên cô suốt từ nãy đến giờ. Cô nói thêm, “Hãy tin em
đi, đó là sự thật.”

“Thế thì tại sao…? Em đang cư xử rất khác.”

Cô tra chìa khóa vào ổ, như thể đây mới là việc chính cô quan tâm. Cậu

đặt tay mình lên tay cô, bàn tay đang tra chìa khóa, và cứ để nguyên nó ở
đấy, để được bên cô lâu thêm chút nữa.

“Con người ai cũng có lúc thay đổi mà,” cô trầm ngâm nói.
Bàn tay cô vặn vẹo, dưới bàn tay cậu, đang cố gắng tự giải thoát để có

thể mở khóa.

“Nhưng Madeline, Madeline… em đang chia tay anh, em đang làm thế

với anh. Đừng bỏ anh ngoài này như thế… cho anh cái gì đó để anh bám
vào đi…”

Cô giải thoát được bàn tay mình, rồi xoay chìa khóa, mở cổng ra. “Em có

thể làm gì đây?” Cô tuyệt vọng nói. “Nói rằng em yêu anh à?”

“Em không nói được sao?” Cậu hỏi, mặt bất ngờ tái nhợt đi vì sợ hãi.

Cô lắc đầu, rất chậm rãi, rất khẽ. Và đó là lời chúc ngủ ngon của cô.
Cô đóng cổng lại, vô hồn đi lên gác.
Đầu tiên cô vào phòng riêng, cởi bỏ quần áo như thể chúng chất lên vai

cô sức nặng ngàn tấn, khiến cô gù cả lưng.

Tiếp theo cô tự ngắm mình trong gương, rồi lại quay mặt đi, như thể cô

thấy xấu hổ với cô gái đó.

Cô bước vào sảnh, tiến đến trước cửa phòng mẹ cô. Thực ra là phần

không gian đọc sách trong phòng, nơi mẹ cô vẫn ngồi chong đèn sau khi
cha cô đã đi ngủ.

Phòng vẫn sáng đèn, ấm áp và mẹ cô vẫn đang ngồi đọc sách. Trông bà

như ba mươi tuổi, còn Madeline đã ba mươi hai. Hoặc hai người đang cư
xử như thế.

“Chào mẹ,” cô nặng nề nói. “Con về rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.