ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 149

“Vở diễn thế nào?” Mẹ cô hỏi.
“Có vở diễn ạ?” Cô ngờ nghệch đáp.

Mẹ cô liếc xéo con gái đầy thấu hiểu, rồi bà dịu lại.
“Coi như mẹ đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Mẹ đi ngủ đây.”
Cô quay lưng đi ra ngoài.

Rồi cô dừng chân, quay lại bước vào phòng.
“À, chúc mẹ… ngủ ngon,” cô nói ấp úng.
“Chúc con ngủ ngon,” mẹ cô đáp nhanh.

Cô quay lưng đi ra ngoài.
Rồi cô dừng chân, quay lại bước vào phòng.
“Gì thế con yêu?” Mẹ cô kiên nhẫn hỏi.

Madeline cắn môi, như thể cô biết mình đang lãng phí thời gian của

chúng. Rồi cô nhượng bộ, để những lời nói thốt ra trên môi.

“Chắc là chẳng có ai gọi đâu… có ai không mẹ?”
“Có, một thanh niên có gọi điện đến. Cậu ta không để lại tên. Chỉ hỏi là,

‘Madeline có nhà không ạ?’ trước khi mẹ kịp hỏi cậu ta là ai thì cậu ta đã
gác máy rồi.” Rồi bà nói thêm, không hóm hỉnh lắm, “Ai đó con biết, mẹ
đoán vậy.”

“Vâng,” Madeline đồng ý. “Ai đó con biết, con đoán vậy.”
Bàn tay cô đang định đưa lên tim thì khựng lại. Bỗng dưng cô không còn

thấy mình già nữa, cô không còn mệt mỏi nữa. Cô thấy mình như đứa trẻ
trong buổi sáng ngày Giáng sinh. Đôi mắt cô sáng bừng lên như thể được
bật công tắc ở đằng sau. “Đúng rồi,” cô nói, “ai đó mà con biết! Ai đó mà
con biết!”

Cô ôm chầm lấy mẹ, chẳng hiểu tại sao lại làm thế, cô hối hả ôm chầm

lấy mẹ và hôn lấy hôn để. Vừa làm thế cô vừa cười như nắc nẻ; vừa cười
vừa thổn thức thật khó hiểu. Thế rồi cô lao ra khỏi phòng như một cơn lốc,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.