ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 155

mà tuyệt vọng.”

Khi đang thay đồ ngủ trong căn hộ, anh chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Chiếc cà vạt anh đang cầm chợt tuột khỏi tay, như thể một dòng điện nào

đó vừa vụt qua. Anh vội lao đến ngay bên chiếc tủ có ngăn kéo, liếc rất
nhanh vào ngăn kéo ở giữa. Khẩu súng vừa lọt vào tầm nhìn liền biến mất.
Anh rút tay ra khỏi túi quần sau, trống trơn.

Anh bước đến bên cửa, căng thẳng hỏi, “Ai đấy?”
“Bill Morrissey đây,” giọng trả lời cộc lốc vang lên bên kia cánh cửa.
Anh chậm rãi thở ra, tạo nên một âm thanh sắc ngọt, rồi đưa tay mở cửa.

Morrissey bước vào nhà. Cậu nhìn anh trừng trừng thật lâu, bắt đầu từ

khi đứng trên ngưỡng cửa, khi đi vòng qua anh cho đến tận khi đứng ở giữa
phòng, đối mặt anh. Suốt quãng thời gian đó cậu không hề rời mắt khỏi
anh.

“Xin lỗi, Bill, tôi sắp phải ra ngoài rồi.”
“Với cô gái của tôi.”

Trong một lúc, Munson không trả lời. Anh cố gắng cười nửa miệng.

Nhưng nụ cười ấy chỉ dành cho chính anh, không phải cho Morrissey. Nó
không phải là nụ cười hẳn hoi dành cho Morrissey; nếu là nụ cười ấy thì
hẳn nó cũng sẽ không được chấp nhận. “Cậu có chắc rằng mình hiểu đúng
về chuyện này không đấy?”

Morrissey không hề chớp mắt. “Tôi chắc chắn.”
“Tôi thì không nghĩ vậy. Cậu vừa mới nói, ‘Anh đi ra ngoài cùng cô gái

của tôi.’ Tôi đi ra ngoài, đúng rồi. Nhưng không phải với cô gái của cậu.
Cậu đang nhầm lẫn đấy.”

“Nhầm cái con khỉ,” Morrissey nói, giọng ê a lạnh lùng. “Anh sắp ra

ngoài với Madeline Drew. Nếu anh nói không phải thì tức là anh đang nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.