ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 163

“Tối nay con đã ra ngoài với ai?”
“Chúng ta đang trở về quá khứ sao? Chắc phải cỡ mười năm trước ấy

nhỉ?”

“Madeline, tối nay con đã ra ngoài với ai?”
“Bill Morrissey.” Cô nhìn thẳng vào mắt mẹ không nao núng. “Con đã

phạm phải tội gì chứ?” Cô lạnh lùng hỏi.

“Madeline, mẹ hỏi đây không phải vì mẹ, mà là vì sự an toàn của chính

con.”

Anh ta đã nói với mẹ như thế,” cô giận dữ buộc tội. “Chính anh ta đã

nói thế.”

“Madeline, tối nay con đã ra ngoài với ai?”
“Mẹ hỏi con lần này là lần thứ ba rồi. Và đây là lần thứ hai con trả lời

mẹ. Bill Morrissey.”

“Madeline, Bill đã gọi điện đến đây trước mười giờ tối một chút, để hỏi

về con đấy.

Chiếc khăn cô đang dùng để lau lớp kem trên mặt vẫn không ngừng lại.
“Chắc chắn đấy. Bọn con đã nói chuyện, sau đó con đứng dậy và bỏ đi,

bỏ mặc anh ấy ngồi trong nhà hát. Con cho rằng anh ấy nghĩ con đã về nhà
rồi. Chắc lúc anh ấy gọi con đang ngồi một mình trong phòng chờ suốt hồi
hai. Sau đó con quay về chỗ ngồi ngay trước hồi cuối.”

“Ồ,” mẹ cô thì thầm, có chút nhẹ nhõm. “Ồ.” Khi bạn muốn tin, thì bạn

sẽ tin. Bà vươn tay ra, vỗ nhẹ lên bàn tay Madeline.

“Con đã bao giờ nói dối mẹ chưa?”(Nhưng, cô nghĩ, đã bao giờ mình yêu

như thế này chưa?)

Mẹ cô hôn lên trán cô dỗ dành. “Chúc ngủ ngon con yêu.” Bà tiến ra cửa.

“Ngày mai hãy đi cùng cha mẹ ra bờ biển được không? Con sẽ không
nhặng xị lên đấy chứ?”

Madeline nhìn chính mình trong gương một cách khó hiểu. “Con sẽ

không làm nhặng xị lên đâu,” cô ngoan ngoãn hứa hẹn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.