ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 207

“Quay về với bạn của anh đi,” bà B ra lệnh không hề nhẹ nhàng. “Đừng

bám theo chúng tôi nữa.”

Mùi hương thoảng qua của khói thuốc lá và tính cách cứng rắn vừa xen

vào bầu không khí gần gũi của riêng họ (chỉ mình Martine nhận thấy) đã lùi
xa. Đó gần như là giác quan thứ sáu.

“Đến mười hai giờ chưa? Mười hai giờ thì tôi sẽ thôi,” cô hứa.
“Như trẻ con vậy,” bà B nói với giọng nghẹn ngào. “Một phút nữa.”
“Tôi chỉ nhớ cái thời đi bộ ngày xưa,” cô rầu rĩ. “Bao năm qua rồi tôi vẫn

giỏi trò này. Giờ thì tôi mang giày cao gót, và tôi không còn…” Cô bỏ lửng
câu nói. Cô không còn dùng từ “đôi mắt” thường xuyên nữa.

“Tiểu thư, tay cô đang run kìa,” bà B để ý.
“Đó là vì cả cơ thể tôi đang run, tôi đang cố giữ thăng bằng đây. Cũng

sắp mười hai giờ rồi.” Bất chợt cô nói bằng giọng hối thúc, như thể chuyện
này có liên quan đến chuyện khác. “Tôi yêu bà rất nhiều, đối với tôi bà như
một người mẹ; hãy luôn tin rằng tôi yêu bà rất nhiều.”

“Chúa phù hộ cho tiểu thư!” Bà B ngay lập tức hiền từ đáp lại, đầy tình

cảm.

Mải tìm khăn tay đưa lên chấm mắt nên bà B buộc phải buông tay

Martine, chỉ một lúc thôi.

Một tràng những tiếng rít khi xe rẽ ngoặt vang lên. Rồi đột nhiên, một

bóng hình mờ ảo nào đó nhoài ra từ phía trên bậc lên xuống xe ôm chầm
lấy cả người Martine, một cánh tay ôm gọn lấy eo lưng cô, một bàn tay
nắm chặt lấy bàn tay cô (vốn đang vươn dài ra phố khi cô đang tập “đi trên
dây”).

Trong một thoáng, cô cảm thấy chóng mặt khi bị nhấc bổng lên không,

cách khỏi mặt đất. Thế rồi cô bị kéo tuột vào trong, hạ cánh xuống chiếc
ghế bọc da. Một cánh cửa xe đóng sầm lại. Cô bị mất thăng bằng khi chiếc
xe một lần nữa ngoặt gấp ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.