ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 210

mốt tháng Năm!”

Một thoáng chần chừ tai hại thường thấy của Cameron bỗng xuất hiện

vào đúng cái lúc không cần thiết nhất.

“Nếu họ đi về phía Tây bằng tàu hỏa, có lẽ tôi vẫn có thể bắt kịp,” anh

lắp bắp. “Nhưng nếu họ đi về phía Đông, bằng đường thủy… thì tôi bó
tay.”

Bỗng ông sếp lao về phía trước, đến nơi chiếc áo choàng của ông đang

treo trên mắc áo. Có lẽ ông ta muốn kiếm một cái khăn tay để chấm mồ hôi
trên lông mày. Tuy nhiên, bao đựng súng của ông ta cũng đang treo cạnh
đó.

“Thế nên hãy giúp tôi,” ông ta ngâm nga bằng một giọng gấp gáp, giả

tạo. “Tôi sắp phải ra hầu tòa vì tội bắn chết một trong các thuộc cấp của
mình, trong chính văn phòng của mình!”

Cameron lao vội ra ngoài, không chần chừ thêm dù chỉ một giây.

Giờ họ đã ở trên tàu hỏa. Tự nhốt mình trong một căn phòng trên tàu.

Bóng tối luôn bao trùm không còn tĩnh lặng, cân bằng, như cô đã từng quen
thuộc nữa; bóng tối ngâm nga như một ngọn gió thấp nhưng không ngừng
thổi; bóng tối rền rĩ một lúc, rồi sẽ xuất hiện một sự dịch chuyển trạng thái
cân bằng chậm rãi, quanh co. Vòng sang phải. Rồi lại vòng sang trái. Tiếng
rền rĩ rồi sẽ chìm xuống, con tàu sẽ tiếp tục chạy trên đường ray thẳng tắp.
Có tiếng nhạc cụ nào đó đều đều, liên tục đệm theo, giống như tiếng xúc
xắc kêu lách cách trong hộp đựng. Nhưng nó vang lên rất đều, không đổi
phách. Có lúc mọi thứ rơi vào thinh lặng, cô những muốn dỏng tai lên
nghe; chắc là họ đang đi qua đường hầm. Lúc ấy rất nhiều âm thanh đồng
loạt im tiếng, để rồi lại vang lên khi tàu ra khỏi đường hầm.

(Dành riêng cho ta, cô buồn bã nghĩ, nhưng chẳng than phiền gì, cả cuộc

sống chẳng khác gì đường hầm; một con đường hầm heo hút, kéo dài bất
tận, chẳng có điểm cuối cùng.
)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.