ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 213

“Tiền thừa của ngài, thưa ngài. Ngài được trả lại mười lăm đô la từ hai

mươi đô la ngài đưa cho tôi qua khe cửa lúc nãy.”

“Cứ việc giữ lấy. Tôi muốn nghe thấy tiếng đóng cửa thật to và mạnh.”

Tiếng đóng sầm cửa vọng đến cả nơi họ đứng.
Khi đó, và chỉ khi đó, ông mới mở khóa cửa phòng.

Cô thức dậy với những âm thanh lạ lùng của một thành phố xa lạ trong

tai. Cô mở mắt; xung quanh vẫn là bóng tối, nhưng đôi mắt cô vẫn bật mở.
Mở mắt là bản năng.

Những tiếng ồn, những âm thanh của thành phố, cho cô biết nhiều điều

hơn những người khác. Đối với họ, tiếng xe cộ ở đâu mà chẳng như nhau.
Nhưng đối với cô…

Tiếng xe cộ vang lên sắc nét, giòn tan, cho cô biết rằng không khí rất

lạnh. Tiếng xe cộ rít lên đinh tai cho cô biết đây là nơi có địa hình đồi núi,
các phương tiện giao thông phải leo dốc và phải dùng phanh khi xuống dốc.
Thi thoảng những chiếc xe điện lại rít lên ken két khi rẽ ngoặt. Bầu không
khí có ý vị, sự náo nức, sự sống động nhất định. Nó thôi thúc bạn muốn làm
nhiều thứ; muốn hoàn thành nhiều thứ. Cô không tưởng tượng được họ rồi
sẽ lang thang khắp các con phố như những kẻ vô công rồi nghề; cô không
tưởng tượng được họ là những kẻ chán nản hay tuyệt vọng. Cô chỉ biết đó
là vẻ đẹp của một thành phố.

San Francisco, người ta gọi nó như thế.
Vậy là cô đã được thấy San Francisco, cũng như bao nhiêu người khác,

và hơn một số người. Mát mẻ, nhiều đồi núi, trong lành và sôi động.

Cô đã được thấy San Francisco, nhưng cô không thể biết chắc cô có đang

ở một mình trong phòng ngủ khách sạn này không.

“Allen,” cô dịu dàng nói. “Allen, anh có đang ở đây với em không?”
Không nghe thấy tiếng thở nào, ngoài tiếng thở của chính cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.