ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 28

“Tôi đã làm bác sĩ riêng cho họ nhiều năm nay rồi. Ông ấy là bạn học cũ

của tôi. Tôi được gọi đến vào hôm…” Ông ta ngẩng lên. “Có thể là ngày ba
mươi mốt, ngay sau nửa đêm. Tôi không thích những gì mình đã thấy,
nhưng không thể chẩn đoán ngay được. Nên tôi đã quay lại căn nhà ấy cùng
ngày hôm đó. Tôi đưa bà ấy vào viện ngay lập tức.” Giọng ông ta chùng
xuống. “Tôi không phí phạm bất cứ giây phút nào, nhưng chẳng ích gì. Đến
tối bà ấy đã qua đời.”

“Nguyên nhân tử vong là gì?”

Mặt ông bác sĩ sa sầm. Ông ta nhìn sang chỗ khác một lúc, như thể

không muốn nói. “Chứng khít hàm,” ông ta lặng lẽ đáp. Cameron nhận thấy
có lúc ông ta để điếu xì gà cách xa, như thể vị của nó không còn ngon nữa.
“Ngay cả với kẻ thù tồi tệ nhất của mình, tôi cũng không muốn hắn dính
phải chứng bệnh đó.”

“Ông nói mình đã không nhận ra nó ngay, vào lần đầu tiên được gọi

đến?”

“Bác sĩ thì hiếm khi gặp may lắm. Mà nếu có thì cũng toàn chuyện lặt

vặt. Lần thứ hai đến thăm bệnh tôi đã nghi ngờ rồi, nhưng không còn thời
gian để chắc chắn nên tôi đã đưa bà ấy ra khỏi nhà thật nhanh. Các xét
nghiệm tại bệnh viện đã khẳng định điều ấy.” Ông ta hít một hơi sâu. “Đã
quá muộn nên vắc xin không hiệu quả nữa. Đã quá trễ để tiêm vắc xin. Có
giới hạn thời gian để có thể tiêm đấy, cậu biết không. Nếu quá thời hạn,
không gì cứu nổi cậu đâu.”

Cameron bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng.
“Bà ấy mắc bệnh như thế nào?”
“Khi bước qua ngưỡng cửa, một cái đinh đâm vào chân bà ấy. Quan

trọng là bà ấy bệnh tình ra sao, chứ không phải bà ấy mắc bệnh như thế
nào.”

Cameron gật đầu thấu hiểu. “Tôi cho rằng đó là sự khác biệt cơ bản giữa

hai ta. Thanh tra quan tâm đến quá khứ, bác sĩ quan tâm đến hiện tại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.