ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 29

“Nhưng đây không phải là tội ác, nên so sánh của cậu không có hiệu

lực.”

Cameron cụp mắt xuống một lúc như thể muốn nói, “Ông có chắc

không?”

“Ông có thể cho tôi biết một chút về căn bệnh này được không? Và xin

ông dùng ngôn ngữ dễ hiểu nhất. Tôi không phải là chuyên gia y tế. Nói
thật tôi không chắc mình đã từng nghe đến tên căn bệnh này.”

“Có, cậu đã từng nghe rồi. Đó là thứ mà các cậu hay gọi là bệnh uốn ván.

Nó được truyền qua một vết thương hở trên da. Ngay cả một vết xước hoặc
vết kim châm cũng chơi xỏ chúng ta… luôn là môi trường cho virus.
Nhưng may mắn không phải trường hợp nào cũng thế, không thì chúng ta
chết hết rồi. Thậm chí ngay cả một vết xước măng rô chẳng hạn. Hoặc kể
cả khi vết thương đã xuất hiện trước khi đến gần nguồn lây nhiễm.”

“Có bất kỳ cách nào khác không? Tiếp xúc với người khác thì sao?”

“Không. Nó không lây nhiễm theo cách đó. Bệnh không thể truyền từ

người sang người.”

Có thể đấy, chỉ là không theo nghĩa như ông nói thôi. Cameron nghĩ khi

anh đứng dậy.

Garrison bước xuống cầu thang, trên người khoác áo choàng tắm, hiện ra

chiếc quần pyjama mặc bên trong.

“Xin lỗi đã dựng ngài dậy, ngài Garrison,” Cameron nói từ dưới chân cầu

thang. “Tôi biết mới ba giờ sáng, nhưng tôi đã sục sạo khắp nơi suốt cả
đêm, nên chẳng thể tới đây sớm hơn được.”

“Không thành vấn đề,” Garrison uể oải đáp. “Tôi cũng chẳng tài nào ngủ

được nữa.”

“Tôi muốn hỏi ngài vài câu,” Cameron nói, “về cái đinh là nguyên nhân

gây ra cái chết của vợ ngài.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.