ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 62

với những vết xước bí ẩn trong đêm vẫn đang rất dễ thấy trên mu bàn tay
cho dù vào lúc này chúng đã chuyển sang màu nâu và đóng vảy.

Cô bối rối ra hiệu cho anh đứng nguyên đó chờ mình, đừng có đi đâu.

Còn cô nhanh chóng chạy xuống các bậc thang còn lại, quay vào sảnh đến
nơi vẫn cất trang phục ra phố. Anh có thể thấy cô đang lần mò trong các túi
áo choàng của anh.

Rồi cô quay lại, trên tay cầm theo một đôi găng tay.
“Đeo chúng vào đi,” cô thở hổn hển.
“Nhưng liệu họ có thấy lạ lùng không? Ở trong nhà mà?”

“Nhưng những vết này… Họ có thể tin rằng chúng đến từ… Tốt hơn

đừng để họ thấy.”

Anh hít vào một hơi thật sâu, đau khổ. “Anh chưa hề nghĩ đến chuyện

đó, cho đến đúng lúc này!” Anh thở dốc, kinh hoàng. “Lạy Chúa tôi, họ có
thể nghĩ là…”

“Họ sẽ chẳng nghĩ ra cái gì hết nếu họ không thấy. Cố gắng đừng để họ

thấy nhé.”

“Nhưng đang ở trong nhà! Sao anh có thể?”
“Vậy thì, anh vừa mới vào nhà. Đây, như thế này này.” Cô lại chạy

xuống. Lần này cô mang cho anh mũ và áo choàng. Đặt cái mũ vào trong
tay anh, vắt chiếc áo lên cánh tay anh như thể anh vừa cởi chúng ra.

“Nhưng họ biết anh đã ở nhà khi họ đến đây. Anh đã nói với họ thế rồi.”

“Vậy thì anh vừa đi ra ngoài, anh sắp đi ra ngoài. Bất kể anh làm gì, phải

nhớ không được bỏ găng tay ra.”

Cánh cửa thư viện bất ngờ bật mở, gương mặt của Cameron xuất hiện,

ngạc nhiên ngó ra xem cái gì đang cản trở anh ta.

Hoạt cảnh khốn khổ, đầy bí ẩn của họ đang rục rịch chuyển cảnh, nhưng

cái dư âm tội lỗi thì vẫn tiếp tục đeo bám. Họ xa cách nhau; anh tiếp tục
suy sụp, cô tiếp tục lạc quan. Nhưng chỉ vài giây thôi cũng đã là quá muộn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.