ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 65

“Không. Nhưng chắc hẳn ngài có lý do đặc biệt để không tháo chúng ra.”
“Tôi không có! Chẳng có lý do nào hết!” Lúc này anh đang toát mồ hôi

đầy người.

“Thế sao ngài không tháo chúng ra? Có vẻ ngài đang nóng. Nóng hơn tất

cả chúng tôi.”

Những ngón tay của bàn tay kia kéo mạnh; găng tay rơi xuống sàn.
Hơi thở của anh nghe rõ mồn một trong bầu không khí câm lặng, như

tiếng bước chân trên cát.

“Có phải đó là thứ ngài không muốn chúng tôi thấy? Những vết này xuất

hiện từ đâu?”

“Tôi… tôi không biết. Một sáng tôi thức dậy và đã thấy chúng ở đó.

Trong… trong giấc ngủ chắc tôi đã… tôi đã gặp ác mộng…”

Họ không nói một lời nào. Vẻ khinh miệt của họ còn vang hơn thế, to

hơn bất kỳ lời nhạo báng nào có thể phát ra. Kể cả mí mắt của họ dường
như cũng ném về phía anh những cái nhìn khinh bỉ.

Anh bị mấy vết ấy trong cơn ác mộng.

Thực ra, những câu hỏi của họ hóa ra chỉ có hai.
“Ngài có phủ nhận chuyện cô ta đã ở đây không? Rằng cô ta đã đến nhà

ngài, vào trước buổi tối hôm đó, xin phép được tham dự bữa tiệc mà vợ
ngài đang tổ chức không?”

“Có, tôi phủ nhận!” Anh mạnh mẽ nói.

“Cho gọi viên quản gia vào đây,” Cameron thản nhiên nói. “Và đưa bức

ảnh chúng ta đã mang từ nhà cô ta tới ra. Ông ấy đã xác nhận với chúng tôi
rồi. Chúng tôi sẽ đề nghị ông ấy làm lại lần nữa, trước mặt ngài.”

Anh chỉ còn biết giơ tay lên, như thể muốn né tránh; rồi lại thất thểu bỏ

xuống, khuất phục và tuyệt vọng.

“Cô ta có thể đã đứng ở ngưỡng cửa. Tôi… tôi không thấy cô ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.