ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 66

“Chúng tôi không thể chứng minh được chuyện đó. Thị lực của ngài ra

sao là chuyện của ngài. Nhưng chúng tôi có thể chứng minh rằng ngài đã
nói chuyện với ai đó, trên ngưỡng cửa nhà mình, rằng ‘Đừng bao giờ làm
thế với tôi nữa đấy.’ Chúng tôi có thể chứng minh rằng ai đó kia chính là cô
ta. Và nó đã đưa chúng tôi đến một kết luận.”

Họ ngừng lời để anh thẩm thấu thông tin đó. Giờ anh đang sụp đổ, như

tòa lâu đài cát trong cơn sóng triều.

Tiếp theo là câu hỏi thứ hai, câu hỏi cuối cùng.
“Thế này thì sao? Ngài có phủ nhận rằng ngài đã đến nhà cô ta, ngay tối

muộn hôm đó, kiểu như… có thể nói là đáp lễ chuyến thăm của cô ta? Một
cách có chủ ý.”

“Có, tôi phủ nhận! Hơn hai mươi người trong bữa tiệc này đã nhìn thấy

tôi. Tôi đã lên gác tiến thẳng đến phòng ngủ!”

“Chúng tôi không thể xử lý hết hơn hai mươi người. Chỉ một người là

đủ. Thế còn…” Cameron dường như đang ứng biến. Anh ta quay đầu về
phía một trong hai người đi cùng. “… tay tài xế taxi đó, người đã nhận ra
ngài từ bức ảnh, người đã đưa ngài đến tận cửa nhà cô ta. Cho anh ta vào
đây để nhận diện luôn người thật.”

Một lần nữa bàn tay của Strickland giơ lên ngăn cản nhưng rồi lại mệt

mỏi rũ xuống. Anh đã cho anh ta một nghìn đô la để giữ im lặng! Còn gì to
hơn một nghìn đô la chứ? Tâm trí gửi đến anh câu trả lời khiến anh chết
điếng, mà không cần hiểu ý nghĩa thật sự. Thế nếu có một người khác, trả
cho anh ta một nghìn năm trăm, hay thậm chí là hai nghìn đô la để không
giữ im lặng thì sao?

“Các người lấy đâu ra ảnh của tôi?” Anh do dự hỏi.

Họ không trả lời. Nét mặt của họ khiến anh cảm thấy hiếu kỳ. Khó hiểu.

Anh không thể tìm hiểu được.

Bất ngờ, họ dẫn Florence vào phòng. Cô bước đi giữa hai người bọn họ.

Florence miễn cưỡng, nhăn nhó với đôi mắt dễ thương. Quá rúm ró, bất lực
giữa hai người đàn ông thô lỗ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.