ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 92

tiếng, chứ không phải anh ta. Phần lớn quyền tự do hành động của cô đã bị
tước bỏ một cách tinh tế bởi vài nhận xét vô hại từ nãy tới giờ.

Tuy nhiên, cô đã bắt đầu cảm thấy có chút cảm thông với anh ta. Bản

thân cô vẫn chưa nhận ra điều đó, nhưng nó đã bắt đầu. Và một điều không
tránh khỏi, lòng thương xót luôn là sự khởi đầu của…

Anh ta nói, “À mà cô biết đấy, cô không phải sợ tôi còn vì một lý do

nữa.”

“Lý do nào cơ?”
“Ồ, cô hiểu ý tôi mà. Nếu ở vào vị trí của tôi, một anh chàng sẽ tự xem

mình may mắn khi chỉ đứng ngoài nhìn cuộc chiến, anh ta sẽ không cố
gắng để…” Nói rồi anh ta nhìn thẳng vào mắt cô, thậm chí còn tỏ ra vui vẻ,
rồi mỉm cười.

Thế nên cô cũng mỉm cười đáp lại. Trao cho nhau một nụ cười thôi mà,

có gì đâu. Mày không thể cứ sắt đá như thế. Ngay cả Buck cũng sẽ chẳng
quan tâm đến mày nữa nếu mày cứ như vậy.

Họ đã đến gần công viên, phía đối diện.
“Có chiếc ghế đá đằng kia,” anh ta nói. “Chúng ta qua đó ngồi chứ?”

“Tôi sẽ không ngồi trong công viên đâu,” cô cảnh báo anh ta.
“Không, chỉ ngồi ngoài công viên thôi mà, chỗ dưới ánh đèn đằng kia.

Ngồi nghỉ một lúc thôi.”

Anh ta bị bệnh mà, cô tự nhắc mình. Có thể đi bộ khiến anh ta mệt. Có

hại gì đâu cơ chứ?

Họ bước đến chiếc ghế đá và ngồi xuống, phía dưới những chùm tia sáng

vòng cung màu trắng pha tím nhỏ như kim đang phai màu.

“Tôi phải về sớm đấy,” cô bảo anh ta.
Mình sẽ đứng dậy trong vòng ba phút, cô tự hứa với mình, và ra về.

“Kể cho tôi nghe về anh ấy đi,” anh ta nói.
“Anh muốn biết điều gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.