ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 97

rưỡi và có đeo một món trang sức nhỏ, một chiếc cỏ bốn lá bằng vàng. Như
thế đã có ý nghĩa với anh chưa?

Tối nào cô ta cũng gặp hắn trên ghế đá trong Công viên Thành phố. Anh

biết Công viên Thành phố ở đâu đúng không? Chắc chắn là anh biết. Tối
nào cô ta cũng chạy hết cả hơi đến gặp hắn, đến chừng nào đôi chân nhỏ
nhắn của cô ta còn chịu được. Cô ta đã bao giờ chạy nhanh như thế đến
gặp anh chưa, anh lính? Chúng hôn nhau. Thế rồi tôi thấy chúng ngồi đó,
cho cả thành phố này thấy. Nhưng thậm chí chúng còn chẳng biết điều đó,
chúng còn mải nhìn nhau đắm đuối.

Tội nghiệp anh lính, tôi cảm thấy tiếc thay cho anh. Anh lính à, anh đang

mất vợ đấy.

(Không có chữ ký.)

Anh hét lên to đến mức ai trong trại lính cũng ngoảnh lại nhìn, những

giọng nói cất lên hỏi han, “Cái gì thế? Đứa nào làm đấy? Chắc có thằng nào
đâm kim vào người nó rồi.”

Người đồng đội nằm gần anh nhất hỏi, “Chuyện gì thế, Paige? Paige,

chuyện gì? Chuyện gì mà cậu trùm chăn kín mít thế hả?”

Và cái chăn, đang run từ đầu đến chân, vọng ra tiếng ho như bị bóp

nghẹt, “Không có gì.”

Giờ thì luôn là hai lá thư, luôn luôn là hai lá thư.

… Đôi khi con người ta thay đổi, Bucky ạ; anh phải nhìn nhận theo

hướng đó. Tình yêu không như bê tông chỉ đổ một lần là xong, sau đó cứng
lại và nằm yên đó mãi mãi. Tình yêu là chất lỏng, có lúc nó rò rỉ ra trước
khỉ anh kịp ngăn nó lại và chảy đi chỗ khác.

Khi hai con người thấy rằng họ đã phạm sai lầm, anh không nghĩ rằng

điều tốt đẹp nhất họ có thể làm không phải là cố gắng tiếp tục gắn bó với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.