DIỄM QUỶ - Trang 114

sàm thần (thần tử hay nói lời gièm pha), đầu lưỡi chỉ dùng để bàn lộng thị
phi mà thôi.”

“Không thể nói như vậy.” Lão phu nhân nếm một thìa chè vừng, thản

nhiên nói “Lúc đầu ta cũng nghĩ về ngươi như thế…”

“Ngài nếu không nghĩ thế về ta mới là lạ đó.” Tang Mạch cười ngắt lời

bà, dưới ánh mắt đạm nhiên như như thủy của lão nhân, Diễm quỷ bất giác
thùy hạ mắt.

“Sau đó vào ở Tấn vương phủ, ta mới phát giác, lúc trước ta nghĩ sai về

ngươi.” Hai mắt bà nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, trên mặt đầy vẻ từ ái, như
đang giáo huấn cháu chắt bướng bỉnh nhà mình “Những kẻ xấu xa lừa lọc
ta thấy nhiều rồi, nhưng không thấy ngươi như vậy. Nói là vì danh, bất quá
được một ác danh; nói là vì lợi, Tang đại nhân là có tiếng nhất vô sở hảo
(không có gì yêu thích), chưa từng nghe người ta nói ngươi thích cái gì,
nhưng thật ra những ham mê của người khác, lại bị ngươi nắm rõ.”

Tang Mạch múc chè vừng trong bát lên rồi lại trút xuống, ngượng ngùng

nói “Ta có thích quyền thế mà.”

“Ha ha ha ha…” Lão phu nhân cười lên ha ha, chấn động tuyết đọng

trên cành cây ngoài cửa sổ khiến chúng tuôn rơi “Cũng không phải ta khoe
khoang, con ta vừa mới vào triều quan hàm còn cao hơn ngươi một cấp.”

Chả trách năm xưa bà thân là nữ tử lại có thể lập uy trong quân, trên

chiến trường bài binh bố trận sát phạt quyết đoán, chúng chiến tướng không
ai không cúi đầu nghe lệnh, không dám mảy mảy làm trái. Ngoại trừ một
thân gan dạ sáng suốt hơn người còn vì đôi mắt quan sát tỉ mỉ này, một
điểm che giấu ở trước mắt bà cũng không nơi ẩn trốn.

“Tang đại nhân, ngươi rốt cuộc là mưu cầu gì?” Bà dùng ngữ khí nhàn

đạm ôn hòa, đến khóe mắt cũng chưa từng lướt qua Tang Mạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.