DIỄM QUỶ - Trang 118

được hai mươi vạn đại quân dưới cờ nó, thế nhưng không lừa được người
làm mẹ là ta đâu.”

“Tang đại nhân, ngươi nói thế nào?”

Bà quay đầu lại hỏi Tang Mạch, Tang Mạch nhìn thoáng qua hắc y nam

nhân không biết từ bao giờ đã xuất hiện ở cạnh cửa, nhẹ giọng nói “Mẫu tử
liên tâm, thuật gian dối tinh diệu tới mức nào cũng không qua được mắt
ngài.”

Không Hoa cạnh cửa âm thầm thùy hạ mắt.

Nam nhân cải trang thành dáng dấp Cận Liệt vẫn tiếp tục quỳ, sắc mặt

hắn ngừng ở cái khoảnh khắc ngạc nhiên nghi ngờ đó. Cận gia lão phu
nhân cúi đầu nhìn hắn một cách từ ái, như một mẫu thân lớn tuổi bình
thường nhìn ấu tử rời nhà đã lâu “Ta sao lại không hy vọng đây là sự thực
chứ? Chỉ trách đôi mắt này, cả đời cũng không thể dung nạp một nửa hạt
cát.”

Tuyết, im lặng rơi, dấu chân trước cửa trong chốc lát đã không thấy tăm

hơi vết tích, trên cành cây rất nhanh lại nổi lên tuyết đọng lần nữa, dường
như chưa từng có người nào bước vào đây, quấy nhiễu sự vắng vẻ của nơi
này.

“Tang đại nhân, ta muốn ngắm tuyết một mình.” Lão phụ cố chấp quay

mặt đi không cho người khác thấy biểu tình trên mặt bà, Tang Mạch cho
thêm chút than vào lò, lại đưa một chén chè vừng đặt lên bàn trà bên cạnh
bà, xoay người ra khỏi cửa. Trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, nam nhân
bạch y ngân giáp trong phòng tiêu thất không tiếng động, hiện ra một tờ
giấy lảo đảo bay nhẹ ra khỏi khe cửa. Tựa hồ là ảo giác, Tang Mạch mơ hồ
thấy, bên má đã lau khô nước mắt của lão phụ có một vệt trong suốt.

Cạnh cửa, Không Hoa trầm mặc mà đem tờ giấy thu vào trong tay áo,

Diễm quỷ bưng bát chè vừng đã lạnh từ lâu của hắn đi về phía trước không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.