DIỄM QUỶ - Trang 146

theo. Tang Mạch luôn chịu không nổi cảnh nó hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ
nhắn lên, con mắt mở thật to và khóe miệng bất giác hơi mím, cái loại vẻ
mặt thương cảm sợ bị vứt bỏ này có thể đi thẳng tới nơi mềm yếu nhất
trong lòng Diễm quỷ. Vì vậy, Tang Mạch đang định xuất môn đành phải ở
bên cánh cửa khẽ thở dài một chút, cúi người ôm lấy tiểu oa nhi đi đứng
vẫn còn tập tễnh mà đã bền gan vững chí “Lát nữa thấy người không được
sợ.”

Hài tử ngoan ngoãn cuống quýt gật mạnh đầu, nắm lấy vạt áo Tang

Mạch, rất sợ hắn sẽ đổi ý. Tang Mạch cười không thành tiếng, ôm hắn đi ra
ngõ nhỏ quạnh quẽ, qua đường lớn đầy người tới lui, nhân lúc một người
không chú ý, phi thân bay lên nóc tửu lâu. Tiểu Miêu nhìn xuống dưới qua
vai hắn, ống tay áo rộng thùng thình của Diễm quỷ và vạt áo thật dài bay
bay, giống như mây trôi dạt nơi xa vời.

Có một vị hồng y mỹ nhân đã sớm chờ bên mái hiên, nghe thấy tiếng

liền quay đầu lại, kim bộ diêu* bên tóc mai bị gió thổi trúng kêu ‘đinh
đinh’ “Mấy ngày rồi không gặp ngươi.”

Đến gần vài bước, Tang Mạch cũng khách sáo “Trang phi nương nương

mạnh khỏe.”

Nàng không đáp, tiếu ý dịu dàng trên mặt thoáng cái trầm xuống, đôi

mắt gắt gao nhìn hài tử trong lòng Tang Mạch “Ai đây?”

Hồng ảnh chợt lóe lên, nàng bay tới trước mặt Tang Mạch, khom người,

hầu như dán vào mặt Tiểu Miêu, trong mắt lóe ra vẻ nghiêm nghị, móng tay
dài sơn đỏ tươi từ từ lướt qua đuôi lông mày đứa bé “Nó khiến ta nghĩ tới
một người.”

“Ai?” Tang Mạch bất động thần sắc, ôm Tiểu Miêu đang run nhẹ lui về

sau một chút. Hài tử giật mình kinh ngạc, lúc này mới trở lại bình thường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.