DIỄM QUỶ - Trang 151

“Chúng ta về tới nhà rồi.” Ôm đứa nhỏ, dắt đứa lớn, Minh chủ tâm tình

tốt, không khỏi cao giọng cười to, khiến mọi người phải lườm nguýt.

Dọc đường về Tấn vương phủ, tay hai ngươi lại cứ nắm lấy nhau như

thế, Tang Mạch len lén nhìn sang gương mặt góc cạnh rõ ràng của nam
nhân, trong lúc nhất thời, nghĩ mình mới là người rơi vào trong mê loạn.

Đông qua xuân tới, rõ ràng vẫn là vạn vật lặng ngắt như tờ, tiếng gió

thổi tiêu điều, đầu cành đã nhú ra mầm xanh, bên góc tường có hai ba cọng
cỏ non chồi lên, có cái gì đó dưới mặt đất bắt đầu âm thầm động đậy, chỉ
đợi đến thời cơ thích hợp liền từ dưới đất chui lên, như sấm sét ba tháng
xuân, long trời lở đất.

Tang Mạch để Tiểu Miêu ngồi trên đùi, đem hạch đào rải rác trên mặt

bàn bóp vỡ, lấy nhân bên trong, mình ăn một, một thì đút vào miệng Tiểu
Miêu, thật là nhàn nhã.

Tiểu Miêu cái gì cũng tốt, mỗi tội không mở miệng nói.

Không Hoa nói “Lúc còn sống bởi vì là người câm, cho nên mới bị phụ

mẫu vứt bỏ, một mình lưu lạc đầu đường, cuối cùng chết non.”

Lạnh chết, bệnh chết hay là đói chết thì có liên quan gì. Đó vốn là

những chuyện bình thường nhất trên thế gian khốn khổ này, bần cùng tới
mức soạn ra một tiểu cố sự bảo ca nữ trong tửu quán hát lên một đoạn trầm
bổng du dương cũng không có. Kể ra cũng bất quá là để những thôn phụ
thành kính ăn chay niệm phật thêm một hồi thổn thức, xoay người liền
quên.

(Đoạn này tức là cái chuyện Tiểu Miêu chết non ở trên thế giới này chỉ

là một chuyện rất bình thường, nói ra thì cũng chỉ có mấy thôn phụ – phụ
nữ nông thôn thấy thương cảm chút, nhưng xoay người thì liền quên…)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.