DIỄM QUỶ - Trang 152

“Hiện tại im lặng cũng tốt. Có muốn nói hay không, đợi nó lớn để nó tự

quyết định.” Đêm đã khuya, tiểu oa nhi có chút buồn ngủ, lại không muốn
ngủ lúc đó, đang níu lấy xiêm y của hắn, lật qua lật lại.

Gần đây quá chiều nó, mọi chuyện đều dung túng, đã thành thông lệ

mỗi đêm trước khi đi ngủ phải nói một cố sự, không nói nó sẽ không chịu
ngủ. Không chỉ có khuôn mặt tương tự, đến tính tỉnh bướng bỉnh cũng có
chút giông giống người bên cạnh kia.

Cực lực quên đi ánh mắt nóng rực đang đảo khắp người mình, Tang

Mạch trấn an Tiểu Miêu, buông mắt xuống, yên lặng suy tư.

Kể cái gì bây giờ? Hắn lúc nhỏ cũng không cha không mẹ, quay lại nhìn

chỉ toàn tinh phong huyết vũ, ngươi lừa ta gạt cầu sinh, còn nhớ rõ được vài
phần ngày lành cảnh đẹp nhân nguyệt lưỡng viên? Thực sự là… nhớ tới
một truyền thuyết rất xưa rất xưa rồi, xa xưa ly kỳ tới mức ngày nay sẽ
không còn ai tin nữa, chỉ coi như một truyện cười, buổi đêm dùng để dỗ
tiểu oa nhi đi vào giấc ngủ.

Kể rằng ngày xửa ngày xưa, trên thế gian từng có một vị thần y, y thuật

cao minh, diệu thủ hồi xuân. Ông râu tóc bạc phơ, sắc mặt hồng nhuận, tự
nói rằng mình đã tu đạo trăm năm thông hiểu nhân gian vạn sự, còn từng
lên thuyền ra khơi tới hóa ngoại tiên cảnh, nhận biết một thanh tu thượng
nhân, dẫn ông tới thiên cung một chuyến nhìn ngắm phong cảnh hiếm có.
Bên Dao trì may mắn lấy được một quả táo Tứ Tiên, ăn vào cải lão hoàn
đồng, tu luyện nâng thêm một tầng. Ông kể rõ ràng mạch lạc, còn thi triển
thần thông trị hết vô số chứng bệnh cổ quái, thế nhân kinh hãi, gọi ông là
lão thần tiên, ở dưới chân núi ông thanh tu cung phụng tam sinh ngũ súc,
ngày ngày dâng hương cầu chúc.

(tam sinh: bò, dê, lợn; ngũ súc: bò, chó, cừu, lợn, gà)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.