DIỄM QUỶ - Trang 171

nên để ta làm mất, lại càng không nên là ta gặp gỡ ngươi, thiên tử đương
triều Sở Tắc Hân, bệ hạ của ta.

“Ngươi còn nhận ra ta không?” Nàng vuốt ve mặt Nam Phong thì thào

hỏi, như là sợ khẩu khí mà mạnh thêm thì người trước mặt sẽ bị thổi bay đi.

Tiểu thư sinh hơi giật mình gật đầu, quan tâm chăm sóc nắm lấy tay

nàng nâng dậy. Nhưng nàng vẫn cứ ngẩng đầu, không chịu rời mắt khỏi hắn
lấy một khắc “Ngươi muốn lấy ta?”

Hỏi thật kỳ quái, cả phòng ầm ĩ bỗng nhiên yên lặng, dưới khung đính

(trần nhà) khắc hoa được lau chùi đổi mới hoàn toàn trong Tấn vương phủ,
tân khách khắp nơi không nói được một lời, mọi ánh mắt đều hướng về
phía hai người ở chính giữa một thân hỉ sắc.

Nam Phong có chút không biết phải làm sao, hai tay nắm xứng can,

chầm chậm đáp “Tất nhiên… không phải cũng đã bái đường rồi sao?”

Mắt Trang phi ươn ướt, đầu đầy châu ngọc quang hoa sáng rực, chiếu

lên gương mặt thần sắc phức tạp, vẫn lặp lại lời vừa nãy “Có thật ngươi
cưới chính là ta?”

“Thật mà.” Y nói, vẻ mặt cũng trịnh trọng.

“Từ trước tới giờ, ngươi nhìn cũng không phải là ta.” Con ngươi đỏ ửng

và đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, nhưng khóe miệng lại run run, buồn vui lẫn
lộn, cuối cùng chỉ nhào vào lòng Nam Phong “Cuối cùng ta cũng tìm được
ngươi.” Hai hàng thanh lệ tuôn rơi, hạ xuống đầu vai Nam Phong.

Tiểu thư sinh kinh ngạc tới mức chẳng biết nên làm thế nào cho phải,

không biết là ai lên tiếng trước, tiếng trầm trồ khen ngợi nổi lên ầm ầm.
Trước mặt mọi người, Nam Phong trước nay vẫn rụt rè ôm lấy tân nương
của y, một tay vỗ lưng nàng, dùng mọi cách dịu dàng trấn an “Được rồi,
đừng khóc nữa, trôi hết phấn son thì không đẹp đâu.” Lưỡng tình lả lướt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.