DIỄM QUỶ - Trang 205

đến hưng phấn tới mức hai mắt phát sáng… Là ta bức ngươi tới con đường
bị cô lập hoàn toàn. Ngươi cầm tấu chương của thân sinh phụ thân và
huynh đệ buộc tội ngươi, cười tới vân đạm phong khinh, nhưng dưới ống
tay áo bàn tay nắm thật chặt. Ta muốn ôm ngươi vào lòng nhẹ giọng an ủi,
nói cho ngươi không có vấn đề gì, ngươi không có cái gì nhưng còn có ta,
lại giống như năm xưa ở trong lãnh cung. Thế nhưng ánh mắt phẫn hận của
ngươi lại đặt ở trên người ta.

Tang Mạch, một tay ta hủy ngươi, chính là ta người vẫn luôn mồm nói

cùng ngươi hai người một mạng.

“Ta vốn tưởng rằng hạ ngươi vào thiên lao là có thể ngăn chặn miệng

lưỡi của quần thần, không ngờ tới… bọn họ đem hận ý với ta phát tiết ở
trên người ngươi…” Đó cũng không biết là lần thứ mấy khiến ta phải thấy
dáng vẻ chật vật cả người huyết ô của ngươi. Cái lần ra khỏi Ngụy vương
phủ, ta đã tự hứa với lòng sẽ không khiến ngươi phải đau đớn như vậy,
nhưng nhiều lần thất hứa. Ta ôm ngươi qua chấn song nhà lao, ngươi suy
yếu tới mức khiến tim ta phát đau.

“Ta nói với ngươi, muốn đi tìm thuốc giải cho Tắc Hân. Đó là cơ hội

sống duy nhất của hắn, cũng là của ngươi.” Quần thần chúng khẩu thước
kim, ngoại trừ chữa trị cho Tắc Hân lấy công chuộc tội ra thì, Tang Mạch,
ngươi không còn đường lui nào khác.

(QT: miệng nhiều người xói chảy vàng – chỉ dư luận có sức mạnh ghê

gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn)

Ta thấy được tiếu ý giễu cợt bên khóe mắt ngươi, ngươi hận ta, ta biết,

ta sợ hãi, ta nói cho ngươi, ta chỉ tin mình ngươi, mặc kệ là quá khứ hay
tương lại, dù cho trời long đất lở sông cạn đá mòn. Ngươi trước sau như
một mà gật đầu, nhu thuận tới mức không thể nhu thuận hơn, thế nhưng,
ngươi không hề tin ta nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.