DIỄM QUỶ - Trang 206

“Nhiều năm chưa từng bôi thuốc cho ngươi, tay của ta cũng đã lớn hơn.

Kỳ thực ta thành tâm mong muốn thương thế của ngươi vĩnh viễn không có
ngày khỏi hẳn. Lúc ngươi rời khỏi kinh thành, ta cũng không dám nhìn
bóng lưng của ngươi.” Ngươi không biết, khi ta quay người lại, phát hiện
không nhìn thấy thân ảnh của ngươi, sợ tới mức hầu như cả người phát run,
nếu ngươi một đi không trở lại… ta không thể tưởng tượng nổi.

“Mỗi ngày ta đều canh giữ bên người Tắc Hân chờ ngươi, tựa như bây

giờ.” Hắc y nam nhân cúi đầu nhìn gương mặt nhắm mắt trầm tĩnh của
Tang mạch, đầu ngón tay từ từ lướt qua trên mặt “Đợi tới lúc ngươi thực sự
trở lại, ta lại hoảng loạn tới mức căn bản không dám nhìn ngươi.” Sợ ánh
mắt sắc bén của ngươi phát hiện ra trong mắt ta ướt át.

“Lần thứ hai, ta rốt cuộc dám bước ra cửa nhìn ngươi, nhưng ngươi lại

vứt lại cho ta một cái bóng lưng. A…” Tiếng cười trầm trầm phát ra trong
căn phòng an tĩnh, Không Hoa dán vào mặt Tang Mạch “Hận ý trong mắt
ngươi phai nhạt rất nhiều, ta biết, ngươi sắp rời khỏi ta.”

Có cái gì có thể lưu ngươi lại? Tang Mạch ngươi thực sự không thích gì

không nhung nhớ gì.

“Tiểu Nhu là vương bài cuối cùng của ta.” Nam nhân hôn nhẹ lên mặt

Tang Mạch, ghé vào tai hắn thấp giọng kể “Buổi tối hôm đó ngươi không
hề nghe lầm, ta… muốn cùng ngươi làm lại từ đầu.”

Lúc ngươi không ở bên cạnh, ta suy nghĩ rất nhiều. Không hiểu vì sao

lại nhớ tới chuyện Khoa Phụ đuổi mặt trời, Tắc Hân là mặt trời chói chang,
còn ta là Khoa Phụ vĩnh viễn không đuổi kịp được mặt trời, lòng mang
chấp niệm, cuối cùng rơi vào trong chấp niệm không thể thoát ra được nữa.
Khởi điểm là ngưỡng mộ, sau đó là khát vọng, rồi ái tình, cuối cùng đến ái
tình cũng bị dục vọng bóp méo, thành si vọng xa vời không thể với tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.