DIÊM VƯƠNG PHÚC HẮC VƯƠNG PHI GÂY RỐI - Trang 466

Quên thôi. Quên tất cả thống khổ cùng đau thương, quên tất cả thị phi hỗn
loạn.”

Tiểu Vũ ở trong lòng Tiểu Cẩn nhắm hai mắt thật chặt. Nàng mới vừa

rồi chỉ cảm thấy một hồi lạnh lẽo thấu xương, đang lúc không chèo chống
ngã gục một cái. Giờ phút này trong đầu trống rỗng, bên tai chỉ nghe truyền
đến thanh âm đứt quảng của Tiểu Cẩn.

“Thiên nhược hữu tình ngày cũng lão, ý là ông trời nếu có tình ý, cũng

sẽ bởi vì bi thương mà già yếu. Nhưng người nào đã từng thấy qua ông trời
già yếu? Đây không đã nói rõ ràng, nó là vô tình. Đều nói thần tiên từ nhỏ
phổ độ chúng sanh, kì thực người cần phổ độ, thật ra chính là bọn hắn!”

Đưa tay mơn trớn lông mày nhíu chặt của Tiểu Vũ, ánh mắt Tiểu Cẩn

ấm áp. Đôi môi khẽ mở, uyển chuyển ngâm.

Chàng sinh ta chưa sinh, ta sinh chàng đã già.
Chàng hận ta sinh trễ, ta hận chàng sinh sớm.
Chàng sinh ta chưa sinh, ta sinh chàng đã già.
Hận không sinh đồng thời, mỗi ngày vui cùng chàng.
Ta sinh chàng chưa sinh, chàng sinh ta đã già.
Ta cách chàng chân trời, chàng xa ta góc bể.
Ta sinh chàng chưa sinh, chàng sinh ta đã già.
Hóa bướm đi tìm hoa, hàng đêm đậu cỏ thơm.

Tiểu Vũ tỉnh lại thì thần sắc không còn mê mang nữa.
Nàng ngơ ngác nhìn lên người ngồi mỉm cười trước mắt, há miệng lẩm

bẩm nói: “Ngươi? . . . . . .”

Cô gái nở nụ cười ấm áp, “Ta tên là Tiểu Cẩn.”
Thần sắc Tiểu Vũ ngớ ngẩn, ngay sau đó gật gật đầu nói: “Ừ, ta nhớ

được ngươi. Ngươi đã nói, ngươi không phải là hà bá.”

Tiểu Cẩn cười như hoa, không nói gì tiếp.
Chợt, Tiểu Vũ từ trong ngực Tiểu Cẩn ngồi dậy. Theo bản năng ngẩng

đầu nhìn quanh, một cái, liền nhìn thấy nam tử áo đen đứng ở trên cầu.

Vừa định mở miệng kêu gì đó, liền trong một giây kế tiếp, ngây ngẩn cả

người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.