Dễ cầu vật vô giá, khó được một tình lang. Thật không hi vọng kẻ si tình
này không gặp phải chuyện gì không hay.
. . . . . . .
Nguyệt quốc, Nguyệt Tố thành.
Nhìn trước cảnh tượng trước mắt, Tiểu Vũ có chút giật mình, cảm thấy
có loại cảm giác đã từng quen biết. Nhưng hết lần này đến lần khác lại nghĩ
không ra.
Vừa bắt đầu, còn là Mị Nguyệt dẫn nàng đi. Sau đó, Tiểu Vũ lại đi về
phía trước, vô cùng quen thuộc mà đi, sau đó đứng lại ở tại cửa ra vào.
Lạc Phường?
Tiểu Vũ vò đầu bứt tai một phen, không hiểu mình vì sao đối với biển
hiệu này lại quen tai như thế. Mị Nguyệt đi theo phía sau nàng, mặt kinh
ngạc nhìn về phía Tiểu Vũ.
” Ngươi? Làm sao biết chúng ta ở nơi này?”
Mỗ Vũ ha ha cười mỉa hai tiếng, vò vò đầu nói: “Ta là quỷ sai nha, biết
nhiều một chút cũng là bình thường. Giống như Mạnh bà bà có thể hiểu
ngôn ngữ nhiều nước vậy!”
Mị Nguyệt gật đầu, cũng không muốn hỏi nhiều. Lo lắng tiến lên vài
bước, muốn trực tiếp xuyên cửa mà vào.
Bước chân mới nâng lên, liền nghe Tiểu Vũ hô to một tiếng.” Đừng!
Đừng đụng vào cửa kia!”
Lời này mới vừa hô ra miệng, ngay cả Tiểu Vũ cũng cảm thấy có chút kì
lạ khó hiểu. Mới vừa rồi thấy Mị Nguyệt có động tác muốn xuyên qua cửa,
những lời này cơ hồ là theo bản năng liền bật thốt lên.
Mị Nguyệt không hiểu, xoay người hỏi: “Sao vậy? Cửa này có vấn đề gì
sao?”
Tiểu Vũ vò tóc, không hiểu mình tại sao lại hô lên như vậy. Chính là
trong trí nhớ tựa hồ đối với cánh cửa này có chút ấn tượng không được
động vào. Lúng túng cười khúc khích hai tiếng, lắc đầu lắp bắp nói:
“Không có, không có gì. Chúng ta vào đi thôi.”
Mị Nguyệt gật đầu, xoay người bắt đầu tiến vào bên trong. Tiểu Vũ có
chút do dự cũng cùng đi theo vào.