không dám đụng đến ta sao. Có lão Đại ở đây, ai cũng không dám khi dễ
ngươi.”
A? Cũng đúng nha!
Yêu quái cùng quỷ quái nhìn lẫn nhau một chút, bộ dáng Nhị Lang thần
mới vừa rồi vô cùng tức giận, nhưng thật sự không động thủ chút nào với
Hắc ca.
Ca hai tạm thời tin lời Tiểu Hắc nói, dù sao cùng lắm thì nếu Dương
Tiễn nổi đóa, bọn họ chạy trốn trước là được.
Thấy yêu quái cùng quỷ quái gật đầu một cái, Tiểu Hắc nhếch miệng
cười một tiếng. Xoay người đi vào Sinh Tử Môn. Trở về báo cáo tình
huống với lão Đại.
Hai gã canh cửa bộ dáng như gặp kẻ địch, gắt gao nhìn chằm chằm
Dương Tiễn. Trong lòng suy nghĩ, chỉ cần hắn vừa có động tác, bọn họ liền
lập tức chạy trốn! Tuyệt không dừng lại!
Con mắt lạnh của Dương Tiễn nhàn nhạt quét qua yêu quái và quỷ quái.
Liền đem tầm mắt dời đến chỗ khác. Hắn không phải ngu ngốc, nếu Lưu
Quang rõ ràng muốn trả thù hắn, chắc chắn sẽ không dễ dàng giao người.
Nếu hắn tự tiện xông vào, sợ là sẽ chọc giận hắn.
Hắn hiểu rất rõ Lưu Quang, hắn ta sẽ không làm thương tổn Quỳnh nhi.
Nhưng việc đời khó liệu, lúc trước nếu hắn có thể xuống tay ngoan độc
đem nha đầu váy hồng kia đẩy xuống sông, khó bảo toàn Lưu Quang không
biết dùng cùng một chiêu đó đối phó hắn! Để đảm bảo có thể đạt được mục
đích, chớ nên tự tiện hành động nhất thời.
. . . . . . .
” Lão Đại!”
Tiểu Hắc tựa như một cơn gió lốc xông vào thư phòng, sau khi nhìn thấy
Lưu Quang cùng Tiểu Bạch trong phòng, cười hì hì thông báo: “Dương
Tiễn đến rồi! Bị ta cản ở ngoài cửa !”
Lưu Quang hướng hắn giơ ngón tay cái, tán thưởng nói: “Hắn nói cái
gì?”
” Hắc hắc! Bị tác phong của ta dọa sợ. Bảo ta tới đây nói với lão Đại
ngươi, chỉ cần có thể để cho hắn nhìn thấy Quỳnh Hoa tiên tử, hắn sẽ tùy