….
Hoa Bỉ ngạn rơi xuống thành hai hồn phách một xanh, một tím, sau khi
hóa ra hình người đến bên người Lưu Quang.
“Hai vị này là?”
Tiểu Cẩn lên tiếng hỏi, lần đầu tiên thấy có người giương oai ở Địa phủ,
nhưng Diêm Vương đại nhân lại chẳng quan tâm, thậm chí mặt mang bộ
dáng xem kịch vui.
Lưu Quang nhếch môi, cười đến thảnh thơi.
“Gã quần áo màu vàng sáng, là Thiên đế Huyền Dật. Gã quần áo màu
đen, là Ma Tôn Cô Diễm.”
Dĩ Hàn hơi kinh ngạc nhíu mi, “A, đều là đại nhân vật khó gặp nha.”
Lưu Quang từ chối cho ý kiến, mặt mỉm cười nhìn Dĩ Hàn và Tiểu Cẩn,
mở miệng nói: “Hai người các ngươi biến ảo hình người đi ra, vì xem
diễn?”
“Với ngươi chúng ta nhàm chán như vậy sao.” Dĩ Hàn liếc liếc mắt, với
ân nhân cứu mạng Lưu Quang này không tồn chút tâm cảm kích. Trong
lòng hắn rõ ràng biết, nếu Tiểu Vũ không lo lắng khổ sở, mỗ nam nhân
không tim không phổi đó tuyệt đối sẽ không phát thiện tâm cứu hắn.
Tiểu Cẩn ở bên túm túm ống tay áo Dĩ Hàn, dùng ánh mắt hơi trách cứ
nhìn hắn, mỉm cười giải thích với Lưu Quang: “Diêm Vương đại nhân, kỳ
thật ta và Dĩ Hàn bị Thiên đế và Ma Tôn cả giận gây nhiễu, cho nên mới
rời Hoa ký thân đi ra tị nạn.”
Tiểu Cẩn vừa nói xong, Dĩ Hàn liền bổ sung: “Sợ tự nhiên chết oan chết
uổng, cho nên còn thỉnh Diêm Vương đại nhân chỉ dẫn một chút đường
sống.”
Lưu Quang thật ra đối với châm chọc khiêu khích của Dĩ Hàn không cho
là đúng, giơ tay chỉ chỉ bờ bên kia.
“Đi qua bên người Tiểu Vũ đi, nơi đó an toàn nhất.”
Hai người nhìn theo ngón tay Lưu Quang, mới phát hiện đứng ở bờ bên
kia là Tiểu Vũ và một nữ tử khác không biết tên. Dĩ Hàn không hỏi thêm
gì, tự nhiên nắm tay Tiểu Cẩn liền nhanh chóng lướt người nhẹ nhàng rời
đi.