Lục Tử Ngôn xin lỗi cười cười, xoay người cầm tay Lâm Tâm Nhi. Nói
với Tiểu Vũ cùng Lưu Quang: “Tâm Nhi tối qua nói rất nhiều, thật làm cho
tôi xấu hổ không dứt. Đúng như lời các người nói, Tâm Nhi đã có dũng khí
chịu đựng nhiều chuyện, mà tôi lại mềm yếu không chịu đối mặt như vậy.
Hiện tại tôi đã thông suốt rồi, không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng
năm, nhưng có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, cũng xem như là
một chuyện hạnh phúc. Mặc dù chúng tôi còn có rất nhiều mơ ước không
thực hiện được, nhưng bảy ngày cuối cùng này, đã cho tôi rất thỏa mãn. Ít
nhất tôi hiểu rõ Tâm Nhi làm sao yêu tôi, ít nhất đến cuối cùng Tâm Nhi
vẫn ở bên cạnh tôi. Cho nên, cám ơn các người! Chúng tôi đã không hối
tiếc nữa”
Lâm Tâm Nhi nghe Lục Tử Ngôn nói ra lời này, bên cạnh cũng chân
thành gật đầu một cái. Hai người thâm tình nhìn nhau, trong đôi mắt cũng
lóe lên một ít nước mắt.
“Có muốn lại thêm một buổi hẹn hò nữa không?”
Lưu Quang chợt nói ra một câu, tất cả mọi người tại chỗ đều kinh hãi.
Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi cũng không kịp phản ứng, không hiểu
hỏi: “Có… có ý gì?”
Đôi tay Lưu Quang ôm ngực, cười mê hoặc nói: “Chính là ý đó, ta có
thể để cho hai người các vị trở lại ước hẹn ngày xưa tốt đẹp. Dĩ nhiên,
muốn đi hay không, phải xem ý của các ngươi.”
Lâm Tâm Nhi tức cười, Lục Tử Ngôn có chút lờ mờ phát giác ra, chỉ chỉ
thân thể chính mình nằm ở trên giường bệnh.
“Nhưng, nhưng mà chúng tôi làm sao mà đi được?”
Lưu Quang bất đắc dĩ lắc đầu: “Mặc dù ta không có biện pháp để cho
thân thể các ngươi phục hồi như cũ, nhưng hồn phách của các ngươi, ta có
thể làm chủ một chút. Nhưng mà đối với những thứ ngoại giới này, chỉ có
thể nhìn nghe được, nhưng không có biện pháp chạm vào được.”
Lục Tử Ngôn Ngôn vẫn mê hoặc như cũ, tiếp tục hỏi: “Nhưng không
phải anh nói ban ngày dương khí quá thịnh, tốt nhất không thể rời xa thân
thể sao? Huống chi hiện tại ánh sáng mặt trời bên ngoài lợi hại như vậy,
chúng tôi có thể đi ra ngoài sao?”