chất đầy trong lỗ tai và tràn ngập mọi cảm giác. Chỉ biết ngồi im không
động đậy. Bắp thịt nhão ra, cặp mắt nhắm lại, ý nghĩ trống rỗng. Không còn
chỗ để nghĩ ngợi mông lung lộn xộn nữa. Chỉ nhìn thấy những gương mặt
nhăn nhúm, cặp mắt đờ đẫn, mồm miệng méo mõ.
Những lính lê dương thuộc đại đội 9 và đại đội 11 trực diện với những đợt
sóng tiến công của địch ở mặt Đông Bắc và Đông Nam, ngồi trong hầm hố
phải chịu đựng cuộc bắn phá mà không làm gì để đối phó được.
Những quả đạn pháo rơi dồn dập gây ra những tiếng nổ rền, tiếng này tiếp
theo hàng trăm tiếng khác như tiếng đầu máy xe lửa đang phóng quá nhanh.
Đất tung lên rồi cát, sỏi, đá lại rơi xuống, bụi bay mù mịt bốc cao hơn.
Không còn nhìn thấy gì nữa. Vả lại quang cảnh cũng đã hoàn toàn thay đổi.
Gò đống biến thành hố. Hầm hố biến thành gò đống. Cả người lẫn vũ khí
đều bị chôn vùi.
Tiếp theo pháo 105 là những khẩu 75 và 57 bắn trực tiếp từ những khoảng
cách xuất phát tiến công. Việt Minh tuần tự nhằm vào các lô cốt, các ụ súng
máy, các hầm chỉ huy có cắm ăng-ten để hủy diệt bằng pháo bắn thẳng.
Điều khó chịu nhất là lính lê dương không có được một giây nào để thở một
chút, nghỉ một tý, nhìn nhau một cái. Họ đành chịu đựng, ngây dại, đờ đẫn,
ngạc nhiên vì thấy hãy còn sống. Thỉnh thỏang họ lại nhìn thấy ở ngay bên
bên cạnh người bạn thân nhất, hoặc người chỉ huy trực tiếp, bị tan biến
không còn gì sau một quả đạn pháo. Hoặc, khiếp hãi hơn nữa là thấy có
người không bị một vết thương nào cũng đã bị chết, trên mặt còn ghi lại
một nét ngạc nhiên.
Chỉ riêng các chỉ huy trung đội là vẫn còn có thể hoạt động được. Họ chạy
từ chiến hào này sang chiến hào khác, lay động người này, cổ vũ người kia,
hối hả tổ chức lại những vị trí đã bị bỏ trống. Những anh lính trẻ bám chặt
lấy người chỉ huy như con nít lạc mẹ. Các trung đội trưởng đành phải tỏ ra