ĐIỆN BIÊN PHỦ - 170 NGÀY ĐÊM BỊ VÂY HÃM - Trang 176

Sanselme và cười. Hàm răng trắng nhởn của Sanselme tương phản với bộ
mặt có nước da màu đen, lại đen thêm vì đất, vì khói, vì râu. Đây là người
lính già nhất tiểu đoàn. Hai mươi năm trong quân ngũ nhưng vẫn chỉ là hạ
sĩ, nhưng đã được thưởng Huân chương trong chiến dịch Cassino hồi Chiến
tranh thế giới thứ hai, lúc còn là một binh nhất.

Trung úy Sanselme hỏi lại :

- Cậu thế nào ?
- Tôi ấy à ? Vẫn bình thường. Như một ông lão.

Viên hạ sĩ Angiêri trả lời bằng một giọng nói rất bình thường rồi lui vào
trong hầm trú ẩn, sau khi kéo đoạn rào dây kẽm gai kín lối vào lô cốt.
Sanselme chào tạm biệt bằng lời chúc :

- May mắn nhé !
- Ơn nhờ thánh Allah !

Trung úy Sanselme lết ra xa. Trước mắt ông là một tốp khoảng mười người,
tất cả đều đã bị thương, vẫn chiến đấu. Việt Minh hình như đang có mặt ở
khắp mọi nơi. Đồn bốt nào đã để cho địch thọc vào rồi đánh tỏa đi như thế
này ? Thật khó xác định được. Chỉ biết rằng, mặt Bắc của Gabrielle đã như
mũi tàu chìm xuống, để nước tràn vào, từ từ nhưng không thể nào ngăn cản
nổi. Slimane và sáu binh lính bị bao vây trong lô cốt cố thủ.

Đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở đầu bờ hào đối diện. Trong chớp
mắt, Sanselme nhận ra ngay, đó là một người Việt bé nhỏ mặc quân phục
màu xanh lá cây, hai ống quần xắn cao để lộ đôi cẳng chân gầy gò, trần trụi
đang giơ máy ảnh định ghi hình những cảnh lạ mắt. Trung úy lập tức rút
khẩu súng ngắn ra bắn. Người lính Việt Minh nhào xuống tránh, cả băng
đạn của Sanselme vọt lên trời. Nhưng đồng thời, Sanselme cảm thấy ngực
nóng bỏng, khó thở. Ông nằm xuống lết đi, hai mắt nhắm nghiền, cố gắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.