ĐIỆN BIÊN PHỦ - 170 NGÀY ĐÊM BỊ VÂY HÃM - Trang 187

- Ngày hôm nay, cậu đã làm được nhiều việc rồi. Hãy rút về phía sau nghỉ
ngơi, điều trị.

Trung úy vừa mới có một quyết định. Nếu không có quyền ra lệnh ngừng
bắn, thì dù sao cũng còn có quyền ra lệnh cho những binh lính bị thương rút
về phía sau. Ít nhất, họ cũng có cơ mau thoát khỏi bị bắt làm tù binh. Lần
lượt, từng người lính bị thương rút khỏi vị trí. Có người hỏi :

- Chúng tôi mang trung úy đi nhé !
- Không ! Tôi phải ở lại đây. Vả lại, tôi không đi được nữa – Ông lấy tay
chỉ vào đùi – Và còn phải chạy nữa. Thôi nhé , đi đi !

Sanselme kết thúc bằng tiếng Ả Rập « Fissa »

Những người lính Angiêri bị thương đã rút hết. Sanselme quay lưng về phía
họ. Ông vẫn dựa vào vách hào, tiếp tục bắn. Sát cạnh ông là những người
đã chết và đang hấp hối.

Những trái lựu đạn bắt đầu rơi như mưa chung quanh trung úy Sanselme.
Từng chùm rơi xuống, lăn trên mặt đất rồi phát nổ. Quả là những vũ khí
khủng khiếp. Đồng thời còn có những ống bộc phá, tức là những ống kim
loại buộc thuốc nổ, phát ra một luồng sáng vàng chói lọi, đào những hố
sauu và làm sụp đổ các vách hầm.

Một ống kim loại tương tự,tuồn dần, tuồn dần đến chân Sanselme. Ông cố
sức đẩy ra. Vô ích. Sau một cố gắng cuối cùng, Sanselme lấy tay bưng mặt,
co gối lên che bụng. Một luồng ánh sáng chói màu vàng lóe lên. Sanselme
không biết gì nữa.

- Đi ! Đi !

Sanselme bừng tỉnh khi nghe thấy câu tiếng Việt đó, kèm theo mũi súng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.