ĐIỆN BIÊN PHỦ - 170 NGÀY ĐÊM BỊ VÂY HÃM - Trang 282

nhuốm máu, gói xác đại úy Russeil trong đó, vác xác lên vai rồi nặng nề
bước về tuyến sau.

Dọc đường, Guenzi gặp những lính dù đang tiến ngược lên phía đỉnh núi.
Những lính bị thương từ phía sau, người nọ dìu người kia cũng đã vượt qua
Guenzi, đi về phía đường cái. Cảnh tượng kẻ lên người xuống, lượn vòng
vèo như một vũ khúc ba lê dưới ánh sáng vàng nhạt của pháo sáng.

Guenzi đã tới chân đồi Eliane 2. Anh chui vào một hầm hàm ếch trống
rỗng, đặt gói nặng trên vai xuống, phủ lên một mảnh vải bạt. Rồi anh do dự,
lúng túng. Không có chỉ huy, điện đài cũng chẳng dùng làm gì được.

Có một bóng người tiến lại gần. Đó là một lính dù Bảo an, nói bằng một thứ
tiếng Pháp ngô nghê, sai văn phạm :

- Sếp ! Sếp đấy à ? Có cách đi cùng tôi ? Tôi tìm thấy, đã có một cối 60.
Có thể bắn. Nhưng tôi không biết bắn tốt.

Guenzi đã leo lên đỉnh Eliane. Sau đó, không còn biết gì nữa. Có quá nhiều
tiếng nổ, quá nhiều xác chết và thời gian cũng đã trôi đi quá nhiều. Đang
còn đêm hay đã ban ngày, điều đó không quan trọng. Anh ngồi trong một
cái hố, bất giác nạp đạn vào nòng cối như một cái máy. Người lính Bảo an
đưa ông lên đây đã chết, mà cũng chẳng biết chết vào lúc nào. Một người
lính Maroc tới thay thế. Rồi một lính Thái.

Một lát sau, có một người nào đó đặt tay lên vai Guenzi :

- Thôi, đừng bắn nữa. Việt Minh rút rồi !

Câu nói đó làm Guenzi bừng tỉnh. Anh đứng dậy, đến lúc đó mới sực nhớ
xác đại úy chỉ huy vẫn còn để lại trong hàm ếch bên kia cao điểm. Anh đi
thẳng về tận sở chỉ huy tiểu đoàn ở tít phía xa, bên kia sông Nậm Rốm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.