ĐIỆN BIÊN PHỦ - 170 NGÀY ĐÊM BỊ VÂY HÃM - Trang 348

nên không tiếp tục câu chuyện. Trong mọi trường hợp, những người ngủ
trên máy bay trước khi nhảy dù đều có những giấc mơ. Đúng hơn, đó là cơn
ác mộng để lại trên môi hương vị của tro than như bị ghì chặt quá nhanh.
Họ cảm thấy tay chân vụng về vì đeo ba lô dù nặng trĩu lưng, lại buộc chặt,
thêm một túi rết căng phồng đè nặng lên đùi, các thứ túi áo túi quần chật
ních quà cáp : thư từ, rượu mạnh, thuốc lá rời tặng các bạn.

- Đứng dậy ! Buộc dây móc !

Nếu như họ nghĩ rằng đến tận giờ phút này đã được thoát khỏi thực tế, nếu
như họ muốn tự bỏ mặc, không nghĩ gì đến người khác, không đặt địa vị họ
vào mình thì bây giờ họ đã phải đụng đậy, lảo đảo đứng lên khỏi chiếc ghế
vải bạt, một tay bám vào sợi dây thép trên trần khoang máy bay, tay kia gài
lại khẩu súng trường bên góc dù nhảy. Chỉ toàn là những động tác nhỏ nhẹ
nhưng vẫn đòi hỏi họ gắng sức như một tên tử tù trong cuộc hành trình cuối
cùng tiến về chỗ đặt máy chém. Họ bị lôi kéo, bị xô đẩy, và chiếc Dakota
trong vòng lượn đã làm họ chao đảo mạnh. Đôi khi, họ có cảm giác nặng nề
như hai cẳng chân thụt vào trong người và sườn máy bay nâng cao lên.

Một tay đặt vào bụng, tay khác giữ chặt khẩu súng, họ như những hành
khách trên chiếc xe ôtô buýt phóng như điên, người nọ xô phải người kia, bị
người đứng sau đập bụng vào lưng và đập bụng mình vào lưng người đứng
trước. Hướng dẫn viên đi kiểm tra, soi đèn pin vào chỗ gài súng , chỗ buộc
dù. Sau đó vỗ mạnh vào vai người đã được kiểm tra, nói to :

- Được !

Người phụ trách thả dù nắm chặt lấy thành cửa máy bay đã mở to, kiểm tra
cả khoảng không tối đen. Phía trước là một hình chữ nhật, đen mượt như
nhung, chưa xuất hiện một vật gì chuyển động.

Manke đi lướt nhẹ trên sàn máy bay, tiến về phía cửa, đúng như đã được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.