ĐIỆN BIÊN PHỦ - 170 NGÀY ĐÊM BỊ VÂY HÃM - Trang 393

Trong các đơn vị còn lại ở vị trí trung tâm sự kinh ngạc sửng sốt đã nhường
chỗ cho sự cay đắng về nỗi bất công. Họ đã cống hiến hết mình, đã hy sinh
tất cả, đã chịu đựng mọi thứ và biết rằng xứng đáng được chiến thắng.
Nhưng đạo đức luân lý của lịch sử đã không nằm trong những ngẫu nhiên
của chiến tranh, và chiến thắng không phải là sự phê chuẩn bắt buộc cho
tinh thần tận tụy, hăng hái, dũng cảm. Hơn nữa, những đức tính này chỉ xuất
hiện ở phía trước mặt.

Nhưng họ đã quá mỏi mệt để thừa nhận điều đó và thời gian cũng không
còn cho những tình cảm thượng võ. Tất cả những gì cần phải thực hiện họ
đã làm xong và còn hoàn thành vượt mức. Họ không phán xét cấp trên, và
nếu biết rằng có những bất đồng trong các cấp chỉ huy cấp cáo thì đối với
họ sẽ là một chuyện bê bối lớn.

Họ tiến hành những động tác cuối cùng của người chiến binh, số phận đã
được đóng dấu niêm phong. Họ dựa vũ khí vào thành chiến hào, đặt tay lên
cò súng. Những khẩu súng trường nấc lên một tiếng cuối cùng. Những khẩu
tiểu liên sủa lên một tràng kết thúc. Cho tới khi cơ bẩm không còn bật ra
tiếng nổ nữa. Những khẩu pháo bị phá. Ở giữa trung tâm, lính xe tăng trút
hết dầu máy trước khi phá hủy. Lính pháo tuồn chùm lựu đạn lân tinh vào
nòng. Thế là hết. Việt Minh sẽ không thu được gì cả ( Erwan Bergot suy
diễn. Thật ra khi Điện Biên Phủ xin hàng, bộ đội ta đã thu được rất nhiều
vũ khí đạn dược, kể cả xe tăng vẫn còn sử dụng được – ND
).

Lúc này, bộ đội Việt Minh đang xông xáo khắp mọi nơi, ống quần sắn cao
đến đầu gối, nhiều người đi chân đất, vui mừng hớn hở như đàn trẻ con,
khẩu tiểu liên báng cong đặt ngang sườn, gọi to đám lính bại trận bị bắt làm
tù binh :

- Đi lên ! Đi lên ! Nhanh lên !

Họ kéo những đám lính xanh xao hốc hác đang nheo mắt dưới ánh sáng gay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.