ĐIỆN BIÊN PHỦ TỪ GÓC NHÌN CỦA NGƯỜI LÍNH PHÁP - Trang 15

"Tôi đón người bị thương từ trong bệnh xá và bay lên. Tôi ở độ cao 10m thì
đạn cối nổ dưới trực thăng làm thủng thùng dầu dưới buồng lái, dầu bốc
cháy và cắt đứt chân tôi. Tôi nói với trung sĩ lái phụ Bécna cho trực thăng
đỗ xuống nhưng thật là tàn nhẫn! Cánh quạt đuôi đã rời ra và rơi cách 20m.
Chúng tôi bị đổ nghiêng về một bên và thân mây bay biến thành bể lửa. Tôi
bị va vào cửa kính vỡ. Tôi bò đi và lính lê dương đã kéo tôi ra khỏi đám
cháy. Không thể cứu thiếu úy Gămbiê. Anh ta ở bên trong máy bay trực
thăng, muốn đưa ra phải có trang phục chịu lửa".

Trong báo cáo của ông lấy từ hồ sơ lưu trữ của ủy ban điều tra, Lalăng lại
có cách giải thích khác:

"Không chú ý đến hệ thống cọc tiêu tại chỗ, cũng không chú ý đến các tín
hiệu dẫn đường, các phi công đã đỗ xuống nơi nào mà họ cho là tốt. Một
trong hai chiếc trực thăng đã chọn ngay cả lối vào trạm quân y với lý do họ
phải trao cho bác sĩ một bức thư. Nhận được lệnh cất cánh (pháo binh bắt
đầu "đóng khung" trạm xá) và đậu xuống một nơi khác, họ lại còn quay lại
đón người phụ lái. Vài giây sau, chiếc trực thăng đã bị một quả trái phá phá
hủy. Không phải nghi ngờ gì nếu tổ chức nghiêm túc hơn và có chút ít kỷ
luật thì bi kịch đã có thể tránh được" (Báo cáo của trung tá Ăngđờrê Lalăng
ngày 7-l0-1954).

Một nghĩa trang đã được sắp xếp. Trong khung vuông dành cho sĩ quan,
trung úy Ginbe Roy của tiểu đoàn 2, trung đoàn Angiêri số 1, bị chết ngày
thứ sáu, 19-3, đã yên nghỉ, Alanh được mai táng bên cạnh Roy. Vào phút
vĩnh biệt, đại úy Mi sô cho đặt một mảnh trực thăng vào trong mộ để nhận
dạng khi cần thiết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.