ngừng bắn. Noen giải thích là Tuyếcpanh giả làm một hạ sĩ quan của chính
đại đội anh, anh ta đau đớn vì những vết thương trầm trọng và phải đưa anh
về Hà Nội. Dĩ nhiên, tình trạng sức khỏe của anh xác nhận việc đưa anh vào
bệnh viện là đúng nhưng để tránh né Tuyếcpanh, GONO tránh đưa ra những
câu hỏi lộ liễu để hỏi người sĩ quan duy nhất thoát nạn từ Bêatơrít.
Caxtơri từ chối việc nhận trách nhiệm thực hiện ngừng bắn đến trưa. Điều
đó toát lên trong buổi nghe ông trình bày trước ủy ban điều tra của Catơru
khi ông khẳng định "cá nhân ông, ông không chấp nhận ngừng bắn". Ngạc
nhiên, tướng Ma nhăng hỏi ông có bày tỏ ý kiến đó với Hà Nội không.
“Có chứ.! Tôi không trực tiếp báo cáo với tướng Cônhi ở đầu dây bên kia
mà là với tham mưu trưởng của ông, đại tá Bastiani. Tôi đã nói với ông ấy:
"Tôi, đó không phải là ý kiến của tôi!. Ông ấy trả lời tôi: "Phải chấp nhận"
(Chú thích: Được Bastiani báo cáo, Cônhi gọi Sài Gòn nhưng Na va đi
vắng. Gămbiê nhận trách nhiệm chấp nhận cuộc ngừng bắn.)
- Mấy giờ rồi?
- Đã bảy giờ, bảy giờ mười lăm.
- Như thế ông có thể đưa về một số lượng lớn thương binh
- Khoảng ba chục".
Trên phiếu số 64 ngày 14-3 của GONO gửi về Hà Nội để báo cáo có ghi
những con số sau đây: 14 người bị thương và ba người chết. Còn xa con số
"ba chục”. Tại sao con số lại phình lên thế? Nếu Caxtơri không nhớ cụ thể,
thì tại sao lại còn nói ra?
Có cha Tơranh cũng đi cùng, đại úy bác sĩ Lơ Đamany thực hiện một nhiệm
vụ tế nhị dưới sự hướng dẫn của một sĩ quan Việt Minh mà ý nghĩ duy nhất