ĐIỆN BIÊN PHỦ TỪ GÓC NHÌN CỦA NGƯỜI LÍNH PHÁP - Trang 429

"Anh định xuống tàu ngày 24-1 và em yêu dấu, anh mong rằng em hãy
hoàn toàn tin tưởng ở Chúa và ở anh. Anh tin chắc rằng mọi việc sẽ ổn cả”.

Lòng tin chất phác và bền vững mà viên sĩ quan cố truyền cho vợ bằng
những con đường thông thường từ Philippơvin mà ông đến vào giữa tháng
giêng có lẽ là để luyện nhảy dù, ông đã thú nhận với Mađơlen:

“Từ bấy lâu nay anh ở trong một tình trạng khó tả. Hình như mình không
còn sống nữa. Làm mọi việc như một cái máy tự động. Cái gì còn sống
trong người anh, đã ở lại bên em ... Đôi khi anh hoảng sợ thấy vị trí mà em
chiếm giữ trong tâm hồn anh”.

Vợ ông hỏi ông có quan hệ tốt với các binh sĩ lê dương dưới quyền không.
Không nhận được sự chỉ huy, ông trả lời: "Trong thực tế anh đơn độc trong
phần lớn thời gian của một ngày. Anh để cho em suy đoán thử xem anh phải
làm việc như thế nào, và phải nỗ lực như thế nào để xua đuổi những ý nghĩ
đen tối". Lo giữ vững tinh thần của vợ, anh nhắc lại với giọng văn thuyết
phục: "Anh mong em hãy tin ở anh và hãy tin tưởng ở Chúa. Anh tin chắc
rằng chúng ta sẽ được phù hộ và chúng ta sẽ nhìn thấy sự kết thúc của cuộc
thử thách này".

Ngày 22-1, Píccatô đến Meren Kêbia, từ đó ông xuống tàu Pastơ từ Mác
xây đến. Ở Xêtíp, ông tự tách ra khỏi cuộc liên hoan lớn được tổ chức nhân
dịp quân tiếp viện cho Đông Dương lên đường. Hoạt động này đã thành
truyền thống, cả thành phố hát bài Buđanh (cái dồi lợn) nổi tiếng, được ban
nhạc đội lê dương chơi đi chơi lại:

“Cuộc xuất phát từ Xêtíp được tổ chức long trọng, phô trương, Píccatô thuật
lại. Tất cả các sĩ quan và vợ họ đến tiễn và tạm biệt chúng tôi. Về phần tôi,
việc này khiến tôi buồn hơn là làm tôi tươi tỉnh lại. Dĩ nhiên, không nên để
lộ và tôi đã tìm cách biến đi một cách lịch sự nhất”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.